Trong một căn phòng đổ nát, Diệp Phàm đang nằm trên giường, không biết đã hôn mê bao lâu, bây giờ từ từ mở mắt ra thì lại nhìn thấy khung cảnh xa lạ trước mắt, hắn không khỏi cau mày.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”
Lúc này, chợt có một giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên, một cô gái liền xuất hiện trong tăm mắt hẳn
“Là cô!" Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
Cô gái này không ai khác chính là Linh Nhi - thánh nữ Miều tộc.
“Anh đã ngủ ba ngày rồi, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không tỉnh lại, nếu như vậy thì thật uổng phí máu của Tiểu Kim tôi rồi!" Linh Nhi bĩu môi nói.
“Đây là Miêu tộc sao? Là cô đã cứu tôi à?” Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, lúc trước tôi xuất quan là vì muốn đi tìm anh, kết quả biết được anh đã đến Ngoại Vực nên liền đi theo; không ngờ rằng anh suýt chút nữa thì chết, cũng may tôi đến kịp rồi mang anh về. Hơn nữa còn dùng máu của Tiểu Kim để chữa trị cho anh, nếu không có lẽ anh đã chết rồi!"
Linh Nhi nói xong, một con cổ trùng màu vàng kim từ trên người cô ta bò ra rồi nhìn chăm chắm vào Diệp Phàm.
“Cảm ơn!"
Diệp Phàm đang muốn đứng dậy, ngay lập tức cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, liền cau mày, hít một hơi khí lạnh.
“Đừng manh động, tuy rằng máu của Tiểu Kim đã cứu sống anh, nhưng tất cả xương cốt và kinh mạch của anh đều đã đứt gãy, tôi không có cách nào chữa được!” Linh Nhi nhanh chóng nói.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào cơ thể mình rồi cau mày thật chặt.
Bây giờ tất cả xương cốt và kinh mạch của Diệp Phàm đều đã đứt, hẳn cũng không thể nào châm cứu chữa trị cho mình được nữa, nếu như Linh Nhi không ra tay cộng thêm thể chất đặc biệt của mình, có lẽ hắn đã chết thật rồi!
“Hắn đã trở nên tàn tật rồi. Linh Nhi, tại sao phải hao tâm tổn sức cứu hẳn làm gì?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
Đại trưởng lão Miêu tộc xuất hiện ở đây, lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm.
“Đại trưởng lão, dù sao anh ta cũng đã giúp đỡ Miêu tộc của chúng ta, hơn nữa con được nhận được lệnh đi tìm anh ta!” Linh Nhỉ nói.
“Mệnh lệnh? Theo lệnh của ai?”
Đại trưởng lão có chút kinh ngạc, còn Linh Nhi lại nói tiếp: “Chính là người bảo vệ miếu Vu Thăn đã bảo con xuất quan đi tìm anh ta!"
“Người bảo vệ miếu Vu Thần!"
Nghe Linh Nhi nói vậy, đại trưởng lão và Diệp Phàm đang nằm trên giường đều tỏ ra kinh ngạc.
“Được rồi, anh ta bây giờ đã tỉnh, con phải mang anh ta đến miếu Vu Thần đây!"
Linh Nhĩ nói xong liền sai người khiêng Diệp Phàm đến miếu Vu Thần.
Hai mươi phút sau, trong miếu Vu Thần.
“Mới không gặp một thời gian, cậu lại thành ra như vậy?”
“Bởi vì cậu đã dùng máu của Tổ Vu, trở nên như này thật khiến Vu Tộc chúng tôi mất mặt!".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Bây giờ tôi đang nghỉ ngờ quyết định của chúng ta có đúng không nữa?”
Lúc này, hai vị bảo vệ miếu Vu Thần nhìn thấy tình hình của Diệp Phàm, vẻ mặt liền thay đổi.
“Hai vị tiền bối, bây giờ anh ta đã bị thương như thế này, các vị có cách nào cứu anh ta không?”
Linh Nhi hỏi hai người bọn họ, một vị bảo vệ miếu 'Vu Thần nhìn Diệp Phàm đáp: "Xương cốt và kinh mạch toàn thân của tên nhóc này đã bị đứt, nếu muốn hồi phục thì chỉ có thể tôi luyện thân thể để tái sinh!”
“Tôi luyện thân thể để tái sinh à? Đó là gì?” Diệp Phàm nheo mắt lại, hỏi thẳng.
Với tình hình của hẳn bây giờ, nếu muốn khôi phục thật sự rất khó khăn, trừ khi mấy vị sư phụ đích thân ra tay, nhưng bây giờ sư phụ của hắn đều không có ở đây; vậy nên nghe thấy người bảo vệ miếu Vu Thần nói như vậy, đương nhiên hắn cảm thấy rất hứng thú!
“Nhóc con, hy vọng chúng tôi không nhìn sai người!"
Hai vị bảo vệ miếu Vu Thần nhìn Diệp Phàm nhẹ
giọng nói, sau đó dẫn hắn đi thẳng vào trong miếu - nơi thờ cúng 20 tượng Vu Thần!
Lúc này người của hắn đã gi ết chết đám dị tộc ở
Ngoại Vực và bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tung tích của hắn nhưng vẫn không có tin tức gì.
Cứ như thế, một tuần nữa lại trôi qua.
“Vẫn không có tung tích của anh Tiểu Phàm sao?“ Đường Sở Sở hỏi đám người Đông Phương Hạo Thiên.
“Phu nhân, thật xin lỗi, là do chúng tôi vô dụng!” Đông Phương Hạo Thiên và những người khác đáp.
“Anh ấy không phải đã...”
Lâm Thi Âm bên cạnh không nhịn được nói, nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Đường Sở Sở cất lời.
Thân thể Đường Sở Sở khẽ run rẩy, cô mím chặt môi nói: "Anh Tiểu Phàm sẽ không sao đâu, anh ấy nhất định sẽ không sao đâu!”
“Đúng vậy, anh rể lợi hại như vậy, anh ấy nhất định sẽ không sao!” Trần Tiểu Manh nhanh chóng đáp lại.
“Chúng tôi phát hiện ra một lối đi giống như một cánh cửa nối liền các không gian thời gian khác nhau giữa ngọn núi vào ngày đó. Lẽ nào thiếu chủ đã đi vào đó sao?” Đồ Phu nói.
“Cũng có thể!” Thiên Khuyết gật đầu.
“Thời gian và không gian khác nhau?”
“Vậy chúng ta lập tức đi đến đó tìm anh Tiểu Phàm!" Đường Sở Sở nheo mắt lại
“Sở Sở, từ từ đã, chúng ta không biết đó là nơi như thế nào, vậy nên hành động phải thật cẩn thận!" Cơ Như Yên thuyết phục Đường Sở Sở,
“Tôi không thể chờ đợi được nữa!”
Đường Sở Sở nói xong liền đi ra ngoài. Bên ngoài biệt thự chợt xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mỗi người đều toát ra hơi thở rất đáng sợ!