BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Nước ngoài, bên trong tổ chức Thiên Võng.

“Chính là thằng ranh này ba lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch bắt Tô Nhược Tuyết của chúng ta?”

Người đàn ông cầm một tấm hình, vẻ mặt âm trầm nói. Người trong hình là Diệp Phàm.

“Đúng thế, chính hắn, hơn nữa căn cứ vào thông tin tình báo của Thiên Võng thì thằng nhãi này còn có quan hệ đặc biệt với điện Long Vương, tình huống cụ thể như: thế nào thì vẫn còn đang điều tra thêm!”

Gã thuộc hạ mặc đồ đen quỳ chân xuống nói.

“Có quan hệ đặc biệt với điện Long Vương? Tên này cũng thú vị đấy, lập tức tập hợp người bắn hắn lại.”

“Còn nữa, lần này một trong tứ đại Long Quân sẽ tới Tây Nam, thông báo cho Tứ Thiên Vương, Ngũ Thiên Vương và Lục Thiên Vương, bảo ba người họ tới đó trước, nhân cơ hội bắt giữ vị Long Quân này, như vậy sẽ càng có lợi cho chúng ta khống chế điện Long Vương!”

Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.

Tên thuộc hạ gật đầu ngay lập tức.


Bên trong thánh điện.

“Liên tiếp giết chết một Thánh sử và một Thánh ky sĩ trưởng của điện, người Long Quốc bắt buộc phải chết!”

“Thông báo cho Tô Sâm và hai Thánh ky sĩ trưởng, dẫn ba vạn thánh ky sĩ đi giết chết người này và thánh nữ Huyết Tộc, nếu hai bọn họ không chết thì ba vạn quân này cũng không cần trở về nữa!”

Một tiếng quát lạnh lẽo đầy oai phong truyền ra, uy áp bao phủ toàn bộ thánh điện!

Chiến bộ Lưu Ly Quốc, ông cụ nhà họ Kim đứng trước tấm bản đồ của Long Quốc, xung quanh có không ít các tướng lĩnh.

“Thưa ngài, ngài nghĩ chúng ta nên đối phó với Long Quốc như thế nào?”

Lúc này, một tướng lĩnh lên tiếng.

“Nếu muốn tóm gọn Long Quốc thì trước tiên phải ra tay với quận Thiên Thục, nơi này là khu vực quân sự quan trọng của Long Quốc, nếu chiếm được thì đồng nghĩa với việc khiến cho Long Quốc mất đi một cánh tay, tới lúc đó chúng ta lại tấn công toàn diện thì sẽ có thể một lần hành động đánh tan Long Quốc!”

Ông cụ nhà họ Kim chỉ vào một vị trí trên bản đồ.

“Chiếm lấy quận Thiên Tục? Chúng ta trực tiếp ra quân chiếm đóng nơi này sao?”

Một vị tướng lĩnh khác nói.

“Không, quận Thiên Thục là khu vực quan trọng của Long Quốc bởi vì ở đây có một căn cứ quân sự, nơi này có đủ các loại vũ khí vừa được nghiên cứu chế tạo, nếu phá hủy nó thì Long Quốc sẽ tổn hại nặng nề!”

Ông cụ Kim lạnh lùng đáp. “Tôi hiểu rồi! Mọi người lần lượt gật đầu.

“Nhưng mà nơi này quan trọng như vậy, muốn phá hủy nó, nếu không phái đội quân lớn đi thì e là rất khó!”

Ngay sau đó, một người có ý kiến.

“Tôi đã liên hệ với chiến bộ của bảy nước còn lại, tám nước chúng ta đều sẽ phái ra đội ngũ tinh nhuệ nhất tiến vào đó, phá hủy Thiên Thục.”


“Hơn nữa, ở đó chúng ta còn có nội ứng, nhất định bảo đảm thành công!”

Ông cụ Kim hờ hững đáp, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Đây là cơ hội tốt để chúng ta xóa đi nỗi ô nhục của liên quân năm nước khi xưa!”

Trong một tòa cung điện nào đó ở ngoại thành. “Thông báo cho tứ đại chiến thần, để bọn họ lùng bắt Diệp Phàm, tôi cũng muốn xem thử thằng ranh đó giỏi tới đâu!”

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên.

Trong nháy mắt, một ngày mới đã đến!

Biệt thự số 3 khu Tử Kinh.

Diệp Phàm ngồi trên sô pha nhìn Trần Tiểu Manh mang theo một rương hành lý đi ra, nói: “Em muốn làm gì”

“Em muốn đi quận Thiên Thục với mọi người!”

Trần Tiểu Manh trực tiếp nói.

“Em đi Thiên Thục làm gì? Không đi học à?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nói.


“Trường bọn em được nghỉ, em có thể đi một tuần.”

“Vừa lúc nghe chị họ nói hai người muốn đi Thiên Thục, em cũng định đi chơi, nghe nói Thiên Thục có rất nhiều đồ ăn ngon, em muốn đi ăn một lần cho biết!”

Lúc này, Trần Tiểu Manh tràn đầy hăng hái.

“Em cũng muốn đi!”

A Cơ cũng bước tới nói với Diệp Phàm.

“Vậy được rồi!”

Diệp Phàm gật gật đầu, nếu hắn và Sở Sở, Trần Tiểu Manh đều đi, đương nhiên sẽ không để A Cơ ở nhà một mình.

Ngay sau đó, ba người thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài. Nhưng mà, bọn họ mới vừa ra khỏi biệt thự đã có mấy người mặc quần áo như thời cổ đại, búi tóc dài xuất hiện.

Thực lực của mỗi người đều không tầm thường, tất cả đều là cường giả Địa Cảnh!


Bình luận

Truyện đang đọc