BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Chị họ của Đường Sở Sở chỉ vào Tôn Tiểu Tiểu nói, ra vẻ như chủ nhân của Đường thị!

Còn hai người anh họ cũng làm ra vẻ cao ngạo! "Ai đòi đuổi người của tôi?"

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Đường Sở Sở truyền đến!

Cô đi thẳng tới, vô cùng khí thết

Đường Sở Sở nhìn Tôn Tiểu Tiểu bị ngã dưới đất thì mặt sầm lại, trong mắt bùng lửa giận.

"Sở Sở, em đến rồi!"

"Thư ký của em không có phép tắc gì cả, không chỉ sắp xếp mấy việc vặt cho anh chị, còn dám nói năng vô lễ với chị và anh họ em, nhân viên thế này không nên giữ lại, nên chị đã đuổi cô ta giúp em rồi!"

Chị họ Đường Sở Sở ra vẻ kiêu ngạo nói.

"Chị có tư cách gì mà đuổi việc nhân viên của tôi?"

Lúc này, Đường Sở Sở nhìn chị họ mình với vẻ mặt lạnh lùng.

"Chị là chị họ em, chị đuổi nhân viên giúp em thì có vấn đề gì sao?"

Người chị họ này vẫn hừng hực khí thế.


"Sở Sở..."

Lúc này anh họ lớn vừa định lên tiếng thì bị Đường Sở Sở ngắt lời. Cô lạnh lùng nhìn chị họ hỏi: "Chị đánh cô ấy sao?"

"Là chị đánh!"

Chị họ thẳng thắn thừa nhận.

"Mau xin lỗi Tiểu Tiểu!"

Đường Sở Sở lạnh lùng quát.

"Xin lỗi cô ta? Em không lầm chứ?"

"Chị mới là chị họ của em, cô ta chỉ là một nhân viên, dựa vào đâu mà chị phải xin lỗi cô ta, cô ta là cái thá gì chứ?"

Chị họ bất mãn kêu lên.

Bốp!

Diệp Phàm bỗng đi tới tát chị họ một cái, khiến cô ta ngã xuống đất, anh lạnh lùng nói: "Không cần phải khách sáo với loại người này!"

"Thằng nhóc kia, mày làm gì thế?"

"Mày dám đánh em họ tao à?"

Hai anh họ của Đường Sở Sở tức giận hét lên với Diệp Phàm.

Bốp! Bốp!

Diệp Phàm lại tát hai cái nữa khiến hai tên đấy ngã xuống đất, anh lạnh lùng nói: "Hôm qua tao đã muốn đánh bọn mày nhưng nể mặt Sở Sở nên mới không ra tay, hôm nay còn dám giả vờ giả vịt ở đây, đúng là thiếu đánh!"

Hai tên kia nằm dưới đất tức giận chỉ Diệp Phàm.

Diệp Phàm nắm tóc chị họ của Đường Sở Sở, kéo tới trước mặt Tôn Tiểu Tiểu, lạnh nhạt nói: "Quỳ xuống, xin lỗi!"

"Tao là chị họ của Sở Sở, mày dám đối xử với tao như vậy sao?"

"Đường Sở Sở, em cứ mặc kệ ngồi xem sao?"


Chị họ tức giận kêu lên, rồi nhìn về phía Đường Sở Sở.

"Chị đúng là nên xin lỗi Tiểu Tiểu!" Đường Sở Sở lạnh lùng đáp.

"Mày... tao sẽ nói với dì, kêu bọn mày hợp lực với người ngoài ăn hiếp tao!"

Chị họ hét lên.

Bốpl!

Diệp Phàm lại tát một cái lên mặt đối phương, khiến hai bên má của chị họ đều có dấu bàn tay.

"Tôi không muốn nghe nói nhảm, xin lỗi mau"

Diệp Phàm lạnh lùng nói

"Xin.... Xin lỗi!"

Tuy cô ta rất tức giận nhưng bị Diệp Phàm dọa sợ nên vội vàng xin lỗi Tôn Tiểu Tiểu.

"Vợ à, tiếp theo nên xử lý họ thế nào đây?"

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở.

"Ba người không hài lòng với chức vụ tôi sắp xếp cho sao?"

Đường Sở Sở nhìn ba người hỏi. "Hài lòng, hài lòng!"


Hai anh họ bị Diệp Phàm dọa sợ, liền vội vàng gật đầu.

"Nếu hài lòng thì mau đi làm việc cho tốt đi!"

Đường Sở Sở nói thẳng.

"Nếu ba người để tôi biết ba người làm loạn nữa thì tôi không chỉ tát mấy cái thôi đâu!"

Diệp Phàm nhìn ba người họ, lạnh lùng quát lên, sát ý lạnh lẽo phóng ra từ người anh bao phủ họ.

Ba người bị sát ý đó dọa sợ đến mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy, gật đầu liên tục.

"Được rồi, mọi người trở lại làm việc bình thường đi!"

Đường Sở Sở bình tĩnh nói, rồi dẫn Tôn Tiểu Tiểu và Diệp Phàm đi.

Khi nhóm Diệp Phàm đi, ba người thở gấp, trong lòng đầy sợ hãi.

Một người đàn ông đứng cách đó không xa, người này chính là Sở Hà!

Bây giờ anh ta đã là cổ đông của Đường thị nên đương nhiên có thể ra vào Đường thị tự do!

Anh ta nhìn chằm chăm ba người rồi đi tới.


Bình luận

Truyện đang đọc