BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Không saol” Đường Sở Sở võ bả vai Tôn Tiểu Tiểu an ủi.

“Chỉ có vài người như vậy? Tôi còn tưởng hơn vạn người tới chứt”

Diệp Phàm khẽ cười, hắn tiếp tục uống trà. “Giết!”

Hạng Viễn Sơn ra lệnh với vẻ mặt lạnh như băng. Bịch bịch bịch!!!

Ngay lập tức, đám người cầm súng không nhiều lời, trực tiếp bóp bò bắn Diệp Phàm.

Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt.

Trong phút chốc, hàng vạn viên đạn bắn về phía Diệp Phàm.

Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt U Ảnh cũng phải thay đổi.

Với thực lực của ông, muốn tự bảo vệ mình dưới tình huống này cũng gần như là không thể.

Nhưng ông lại không lo lăng, bởi vì có thiếu chủ ở đây!

Trước kia, ông đã từng được chứng kiến thực lực vô cùng thần kỳ của thiếu chủ, ông biết những viên đạn kia sẽ không thương tổn được cậu ấy.

Ngay khi hàng nghìn viên đạn được bắn ra cùng lúc.

Chén trà trong tay Diệp Phàm được đặt lên bàn, một cỗ năng lượng vô hình bộc phát ra.


Ngay lập tức, màn đạn lao về phía Diệp Phàm giồng như bị bắn ngược lại, toàn bộ đều trở về đường cũ.

Phụt phụt phụt!!

Một giây tiếp theo, hàng nghìn tay súng chưa kịp phản ứng thì đã bị viên đạn chính mình bắn ra biến thành tổ ong vò vẽ.

Lúc này, Hạng Viễn Sơn và quản gia trực tiếp sợ ngây người.

Tôn Tiểu Tiểu nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, lại phát hiện mình không chết, cô mở to mắt thì nhìn thấy những tay súng kia ngã trên vũng máu, gương mặt vô cùng dữ tợn.

“Mày..”

“Giết!”

Hạng Viễn Sơn mở to hai mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời bị dọa tới không nói nên lời!

Diệp Phàm thản nhiên ra lệnh.

Vụt!

U Ảnh trực tiếp xông lên, giết về phía đám người cầm súng và đao còn sót lại.

Những người này đều là cao thủ gần kề Nhân Cảnh, ngoài ra còn có cao thủ Huyền Cảnh, trong đó có rất nhiều cường

giả trên Huyền Cảnh ngũ trọng, đây là tất cả những gì nhà họ Hạng có!

Nhưng đứng trước mặt U Ảnh, đám người này tới cơ hội vung đao cũng không có, bọn họ bị giết chết chỉ trong một giây.

Giờ phút này U Ảnh giống như một cái bóng chân chính, lướt qua trước mặt những người này, bọn họ còn chưa kịp thấy

rõ hình dáng thì đã bị đưa xuống địa ngục!

Hơn nghìn người, chưa tới năm phút đã bị U Ảnh giết sạch, từng người từng người ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Đến khi chết bọn họ cũng không thấy rõ mình chết như thế nào, quả thật là bi thảm!

Bên trong phòng trà lúc này, ngoại trừ bốn người Diệp Phàm, chỉ còn lại Hạng Viễn Sơn và người quản gia.

Vẻ mặt của bọn họ vô cùng khó coil

“Còn chiêu nào khác không? Nếu không thì ông có thể đoàn tụ với con trai và cháu trai của mình rồi!”


Diệp Phàm nói với vẻ mặt nhàn nhã. “Được, được lắm!”

Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo, trên người lão ta bộc phát ra một cỗ hơi thở đáng sợ, Hạng Viễn Sơn muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả U Ảnh đã chắn ở trước mặt.

ẦmIIl

Hai người đánh nhau, truyền ra một tiếng vang lớn.

Cơ thể U Ảnh run lên, lùi mấy bước về phía sau.

Hạng Viễn Sơn cũng lùi lại, lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.

“Lão gial” Quản gia nhà họ Hạng vội vàng tiến lên đỡ.

“U Ảnh, ông thế này là không được đâu, ngay cả lão già cũng đánh không lại, phải tăng cường rèn luyện thêm rồi!”

Diệp Phàm thản nhiên nhìn U Ảnh. “Thiếu chủ dạy dỗ rất phải!”

U Ảnh gật đầu, ông cầm một cây dao găm, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, sau đó đi về phía Hạng Viễn Sơn.

Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm U Ảnh rồi tung quyền.

Nhưng mà khi lão ta đánh tới, U Ảnh lại đột ngột biến mất tại chỗ.

Phụt phụt!

Khi U Ảnh biến mất, sắc mặt Hạng Viễn Sơn thay đổi, ông †a cảm giác được nguy cơ.

Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, U Ảnh đã xuất hiện ngay sau lưng, con dao găm trong tay đâm thẳng vào cơ thể Hướng Nguyên Sơn.


Hạng Viễn Sơn thay đổi sắc mặt, lão ta xoay người đánh ra một quyền, U Ảnh lại biến mất!

Là một sát thủ, U Ảnh am hiểu nhất là ám sát, tấn công trực diện ông không chiếm được ưu thế nhưng so về tốc độ, một lão già đã cao tuổi như Hạng Viễn Sơn không thể đấu lại!

Mà một vết đâm này của U Ảnh đã làm Hạng Viễn Sơn bị thương nặng, bàn tay ôm miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch.

“Lão gial”

“Tao liều mạng với mày!”

Quản gia nhìn Hạng Viễn Sơn bị thương, ông ta tức giận nhìn chăm chằm U Ảnh, sau đó đánh thẳng về phía đối phương, thực lực của người này cũng đạt tới cấp bậc Nhân Cảnh cửu trọng.

Phụt.

U Ảnh khẽ di chuyển, cơ thể lướt qua cổ của người quản gia.

Máu băn văng tung tóe, ông ta ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!

Nhìn thấy người quản gia đã bầu bạn bên mình hơn hai mươi năm bị giết chết, trong mắt Hướng Viễn Sơn đầy vẻ giận giữ và không can tâm.

“Ô, hôm nay ở đây náo nhiệt thết”

Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài tiệm trà.


Bình luận

Truyện đang đọc