BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

"Các người đang vu khống, chúng tôi triệu tập nhiều người như vậy, chẳng lẽ chúng tôi không cần phải tốn thời gian trên đường sao?"

Thác Bạc Nghê, quân chủ của quân Chu Tước, hừ lạnh.

"Mọi người, chúng tôi đến muộn đúng là lỗi của chúng tôi, nhưng chúng tôi tuyệt đối không cố ý trì hoãn việc cứu viện!"

Mục Thanh nói.

"Thật sao? Vậy đội quân của các người ẩn nấp cách đây mười mấy dặm để làm gì? Chờ đợi cơ hội rồi ra tay à?"

Diệp Phàm nhìn Mục Thanh, lạnh lùng nói.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Hắn đã phát hiện ra nhóm người này khi vừa đến đây, nhưng lúc đó hắn không để ý đến họ.

Mà lời nói của Diệp Phàm trực tiếp khiến cho sắc mặt các chiến sĩ của quân Thiên Sách tối sâm lại, bọn họ đều tức giận nhìn đám người Mục Thanh.

"Các người đã tới từ sớm? Còn cố ý trốn đi? Còn nói không phải cố ý trì hoãn thời gian cứu viện?" Đồ Phu tức giận hét lên.

“Các người chỉ là một đám hèn hạ không biết xấu hổ, căn bản không xứng làm quân nhân!" Đoạn Đao vô cùng tức giận hét lên.


"Tốt nhất là ông nên nói chuyện đàng hoàng chút đi, chúng tôi có thể tới cứu viện các người, cũng đã đủ nể mặt các người rồi!"

Lúc này, Thống soái của chiến khu Tây Bộ kia khịt mũi với vẻ mặt đắc ý. Rắc!

Thống soái của chiến khu Tây Bộ vừa nói xong, đã bị Diệp Phàm trực tiếp bóp nát cổ họng!

Sắc mặt của Mục Thanh, Thác Bạt Nghê và Nam Cung Linh, Thống soái của chiến khu Nam Bộ, đều thay đổi, đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt nặng nề.

"Diệp thiếu quân chủ, ý của cậu là gì?"

“Công khai giết Thống soái của chiến khu Tây Bộ, cậu đã vi phạm kỷ luật quân đội, sẽ phải chịu trừng phạt quân sự!”

Mục Thanh nói với Diệp Phàm.

Xoẹt!

Đôi mắt khát máu của Diệp Phàm liếc nhìn Mục Thanh: "Các người trơ mắt nhìn quân Thiên Sách chiến đấu đẫm máu với kẻ địch, nhưng lại không đến cứu viện, mà chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, khiến quân Thiên Sách bị thương vong nặng nề!"

"Các người không xứng làm quân nhân!"


“Không giết bọn cặn bã trong quân đội như các người, thì còn giữ lại làm gì?”

Diệp Phàm dùng vẻ mặt mạnh mẽ lạnh lùng hét lên, nói xong hắn liền đi về phía Mục Thanh.

Lập tức, sắc mặt Mục Thanh thay đổi, vẻ mặt cực kỳ khó coi. "Dừng lại!"

Đột nhiên, một tiếng hét uy nghiêm vang lên.

Rắc!

Giọng nói này vừa vang lên, Diệp Phàm nhanh như tia chớp tóm lấy cổ họng Mục Thanh, bóp nát!

"Cậu...!"

Một người đàn ông cao 7 thước mặc quân phục dẫn theo một đám người xuất hiện ở đây, vừa rồi chính ông ta là người đã hét lên, nhưng chẳng có tác dụng gì cả!

Khi người đàn ông nhìn Mục Thanh chết không nhắm mắt ngã xuống đất, sắc mặt trở nên lạnh lùng, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng cuồng bạo nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Không phải tôi đã bảo cậu dừng lại rồi sao?”

"Ông kêu tôi dừng lại là tôi phải dừng lại sao? Ông là ai?”

Diệp Phàm khinh thường nói.

"Tôi là Hộ Quốc Chí Tôn, Lam Chiến!"

Người đàn ông hét lên với vẻ mặt uy nghiêm.

Ông ta là Lam Chiến, một trong chín Hộ Quốc Chí Tôn của Long Quốc, quân Thanh Long là thế lực dưới quyền của ông ta!


Bình luận

Truyện đang đọc