BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Mà ở phủ Xuyên Vương.

Xuyên Vương lạnh lùng ngồi chờ.

Lúc này, một tên thủ hạ vội vã chạy vào. “Người đã chết chưa?”

Xuyên Vương nhìn tên thủ hạ hỏi.

“Khởi bẩm Vương gia, tên Diệp Phàm kia không chết, hắn vẫn còn sống!”

Tên thủ hạ báo. Phanh!!

Xuyên Vương đập một phát lên bàn, trong mắt đây sự tức giận.

“Không ngờ mạng thằng nhóc này lại dai như vậy, nhiều đạn tên lửa như thế cũng không giết được hắn!”

Xuyên Vương âm trầm nói. “Vương gia, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tên thủ hạ mở miệng hỏi.

“Tiếp tục nhìn chằm chằm hắn cho ta, người của phái Thiên Quỷ sắp tới rồi, đến lúc đó để cho bọn họ xử lý hắn!”

“Bổn vương cũng không tin không giết được hắn!”

Vẻ mặt Xuyên Vương dữ tợn, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lão.

Mà Diệp Phàm bên này, không đến mười phút Hoa Hồng Đỏ đã điều tra được nơi bản ra đạn tên lửa.

“Phủ Xuyên Vương!”

Khi Diệp Phàm biết được phủ Xuyên Vương là nơi bắn ra đạn tên lửa, trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý khát máu.

“Thiếu chủ, anh định làm thế nào?”

Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm.


“Giết!

Diệp Phàm thốt ra một chữ rồi bay thẳng đến phủ Xuyên Vương.

Nửa tiếng sau, Diệp Phàm đến phủ Xuyên Vương. “Đứng lại!"

Hộ vệ phủ Xuyên Vương ngăn Diệp Phàm lại.

Phốc!!!

Diệp Phàm vung ra một kiếm giết hết toàn bộ hộ vệ, giết thẳng vào phủ Xuyên Vương!

Trong nháy mắt, một cuộc chiến lớn đã nổ ra trong phủ Xuyên Vương.

Trong một gian phòng của phủ Xuyên Vương, Xuyên Vương đang chuẩn ngủ thì bên ngoài đã truyền đến một tiếng hét vội vàng: “Vương gia, không hay rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?”

Xuyên Vương mặc quần áo xong, mở cửa ra mắng người bên ngoài..

“Vương gia, tên giết quận chúa xông vào vương phủ đại khai sát giới!"

Tên thủ hạ khẩn trương nói. “Cái gì?

Sắc mặt Xuyên Vương thay đổi, trong mắt bừng lên sự giận dữ.

“Khốn nạn!!!”

“Hắn coi phủ Xuyên Vương ta là nơi nào, là nơi hắn muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?”

Giờ phút này, Xuyên Vương vô cùng tức giận.

“Lập tức thông báo cho Lý Nguyên, bảo hắn điều động toàn bộ hỏa lực đến đây, còn nữa triệu tập tất cả người trong phủ lại. Bất kể giá nào, đêm nay ta cũng sẽ để tên tiểu tử này chết ở đây!”

Vẻ mặt Xuyên Vương lạnh lẽo, giận dữ hét lên. “Vâng!” Tên thủ hạ đáp.

Tại viện trước của vương phủ, trên mặt đất khắp nơi đều là xác chết.

Diệp Phàm một người một kiếm, giết hết từng tên hộ vệ trong vương phủ.

Nhưng khi Xuyên Vương hạ lệnh, toàn bộ tinh nhuệ của vương phủ đã được điều động, trong đó toàn bộ cao. thủ võ đạo được vương phủ bồi dưỡng cũng xuất hiện.

Lúc này, Xuyên Vương đi ra, ông ta âm trâm nhìn chăm chằm Diệp Phàm: “Thằng nhóc đáng chết, lần trước tao để mày chạy thoát mà mày còn dám xuất hiện, hôm nay bổn vương nhất định phải giết chết mày!”

“Đêm nay, tôi sẽ cho ông đi gặp con gái ông!”

Diệp Phàm nhìn Xuyên Vương, không kiêng dè nói.

Nếu lời nói của hắn bị truyền ra, nó cũng đủ làm cả nước chấn động!

Giết Vương gia, đây chính là tội chết!

Long Quốc tổng cộng có tám vị Vương gia, mỗi một vị đều do quốc chủ Long Quốc đích thân ban cho, họ là những người dưới một người trên vạn người, ai dám giết họ chứ?

Nhưng đêm nay, Diệp Phàm lại nói thẳng là muốn giết Xuyên Vương, có thể nói là cực kỳ to gan!

“Giết”

“Ai giết được hắn, bổn vương thưởng cho người đó một trăm triệu!”

Xuyên vương giận dữ hét lên.


Xuyên Vương vừa nói những lời này, toàn bộ hộ vệ và cao thủ võ đạo đều trở nên điên cuồng bắt đầu giết chết Diệp Phàm.

Nhóm hộ vệ và cao thủ võ đạo này đều được Xuyên Vương triệu tập chiêu mộ đến sau khi Diệp Phàm giết chết vị quận chúa kia, do vậy bọn họ căn bản không chứng kiến được biểu hiện của Diệp Phàm ở phủ Xuyên Vương hôm đó, nếu không bọn họ cũng không dám ra tay với Diệp Phàm chỉ vì một trăm triệu!

Sau sự việc đó, Xuyên Vương trực tiếp chiêu mộ hơn 3000 người trấn thủ phủ Xuyên Vương, trong đó có hơn 20 cao thủ Huyền Cảnh và hơn 100 cao thủ Nhân Cảnh!

Hiện tại, những người này đều hướng về phía Diệp Phàm chém giết, trong đầu chỉ nghĩ đến 100 triệu, điên cuồng đến cùng cực!

Nhưng thật đáng tiếc, đến chết họ vẫn không được 100 triệu này!

Diệp Phàm câm thanh kiếm ngắn màu đen trong tay, hắn tựa như một sát thần, không ngừng chém giết người trong phủ Xuyên Vương, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh

lùng, cực kỳ máu lạnh vô tình!

Rất nhanh, xác chết dưới chân Diệp Phàm đã chất cao mấy thước, máu tươi nhuộm đỏ phủ Xuyên Vương!

Cuối cùng, toàn bộ hộ vệ và cao thủ võ đạo của phủ Xuyên Vương đều chết thảm trong tay Diệp Phàm.

Mấy ngàn xác chết nằm trên mặt đất, tựa như địa ngục Tu La.

Mà Xuyên Vương đã hoàn toàn kinh ngạc đến sững người!

Về phần Diệp Phàm, trong mắt hắn tràn ngập sát ý, đi về phía đối phương.

“Diệp Phàm, cậu định làm gì?”

Lúc này, Lý Nguyên dẫn đầu một lượng lớn quân Quận Vệ cầm vũ khí hạng nặng xông vào.

Lý Nguyên nhìn Diệp Phàm quát.

“Ông cũng muốn chết?”

Diệp Phàm liếc nhìn Lý Nguyên một cái.

“To gan, cậu dám dĩ hạ phạm thượng, ra tay với Xuyên Vương là phạm vào tội lớn, tội không thể tha, nổ súng!”

Lý Nguyên chỉ vào Diệp Phàm hét lên.

Phanh phanh phanh!!!

Trong phút chốc, tất cả quân Quận Vệ ông ta mang tới trực tiếp nổ súng vào Diệp Phàm.

Tất cả vũ khí trong tay những người này đều là vũ khí hạng nặng, sức sát thương của chúng đáng sợ hơn súng ống thông thường hàng chục lần.


Giờ phút này, vô số viên đạn tạo thành một tấm lưới dày đặc bao phủ lấy Diệp Phàm.

Những viên đạn này đã khủng bố nay còn dày đặc như vậy, cho dù là tường đồng vách sắt chúng cũng có thể phá vỡ!

Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này, trong mắt hắn hiện lên tia sáng lạnh lão.

Ầml!

Trên người hắn bùng phát ra một nguồn năng lượng vô hình, nguồn năng lượng này trực tiếp chạm vào vô số viên đạn.

Ngay lập tức, tất cả những viên đạn này quay trở lại đường cũ và lao về phía quân Quận Vệ.

Phốc phốc phốc......

Giây tiếp theo, tất cả quân Quận Vệ do Lý Nguyên mang đến đều bị bắn chết bởi chính viên đạn của họ.

Ngay cả Lý Nguyên cũng bị trúng mấy chục viên đạn, hai mắt mở to, ngã xuống đất chết không nhắm mắt.

Đường đường là quận trưởng của một quận lại chết như vậy!

Xuyên Vương thấy Lý Nguyên chết thảm thì sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Tới lượt ông!” Diệp Phàm nhìn Xuyên Vương lạnh nhạt nói. “Mày dám giết tao?”

“Bổn vương là Vương gia do phía trên ban cho, mày giết bổn vương là tương đương với phản quốc!”

Xuyên Vương chỉ vào Diệp Phàm hét lên. “Vương gia thì sao nào?”

“Người khiêu khích ta, giết!”

Diệp Phàm khinh thường nói.

“Khẩu khí lớn thật!”

Ngay khi Diệp Phàm đang muốn ra tay thì một giọng nói lạnh như băng từ ngoài vương phủ truyền tới.


Bình luận

Truyện đang đọc