BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Những chiến sĩ quân Kỳ Lân này còn chưa kịp nổ súng, đều rơi xuống hố sâu, ngay cả xe tăng và xe bọc thép cũng rơi thẳng xuống hố.

Lệ Phong nheo mắt lại, tránh được mặt đất sụp đổi Tuy nhiên, hơn một nửa số chiến sĩ của quân Kỳ Lân đã rơi xuống hố sâu.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, số lượng lớn chiến sĩ bị đồng đội hoặc xe tăng, xe bọc thép trực tiếp đè chết!

Lúc này, vẻ mặt của mọi người trong điện Long Vương đều cứng đờ, trong lòng lại chấn động!

Bọn họ nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy ngưỡng mộ! Vị Thiếu chủ này trâu bò quá!

"Cậu..."

Lệ Phong tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Ông ta còn chưa kịp nói gì, thì thân thể của đối phương như một bóng ma xuất hiện trước mặt ông ta, bóp cổ ông taI

Bụp!

Diệp Phàm bóp cổ Lệ Phong, nhấc ông ta lên.


Lệ Phong muốn phản kháng nhưng lại hoàn toàn không thể phản kháng, hai mắt ông ta trợn to nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng loạn!

Ông ta là trưởng quân đoàn số 1 của quân Kỳ Lân, thực lực của ông ta đã đạt đến Thiên Cảnh cấp sáu, cũng được coi là cường giả hạng nhất của Long Quốc này nhưng bây giờ lại phải khuất phục trước một hậu bối trẻ tuổi!

Đây là một đả kích rất lớn đối với ông tal

Đương nhiên trước đó nếu ông ta có xuất hiện trong cuộc thi đua quân đoàn thì sẽ không có ý nghĩ như vậy!

"Ông muốn chết như thế nào?"

Diệp Phàm nhìn Lệ Phong, lạnh lùng nói.

"Tôi là trưởng quân đoàn số 1 của quân Kỳ Lân!" Vẻ mặt Lệ Phong khó coi nói.

"Quân Kỳ Lân thì ghê gớm lắm à?”

Diệp Phàm nhếch môi lạnh lùng nói.

Vừa nói hắn vừa bóp cổ Lệ Phong chặt hơn khiến đối phương có cảm giác như sắp ngạt thở đến nơi!

"Công tử, xin hãy nương tay!" Lúc này, một giọng nói mơ hồ vang lên.

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu xám xuất hiện ở đây, nói với Diệp Phàm.

"Ông là ai?"

Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng nói. "Quân chủ quân Kỳ Lân, Xích Tiêu!"

Xích Tiêu nói.

Bịchl!!


Diệp Phàm nhìn quân chủ quân Kỳ Lân này, hẳn trực tiếp ném cơ thể Lệ Phong ra ngoài.

Phụt!!!

Lệ Phong ngã xuống đất, nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt!

"Công tử đúng thật là đệ tử của chiến thần Thiên Sách và Bách Hoa lâu chủ, hôm nay được gặp mặt, thực sự rất lợi hại!"

"Nhưng mà có vẻ quan hệ của công tử và điện Long Vương cũng khá thân thiết, chẳng lẽ Long Vương cũng là sư phụ của cậu?"

Xích Tiêu nhìn Diệp Phàm nói.

Lời nói của ông ta cũng khiến những người khác giật mình, đặc biệt là những người trong điện Long Vương.

Bọn họ cũng biết Bách Hoa lâu chủ và chiến thần Thiên Sách, hai người này cũng là cường giả nổi tiếng của Long Quốc!

Nhưng điều bọn họ không ngờ là Bách Hoa lâu chủ và chiến thần Thiên Sách cũng là sư phụ của Thiếu chủ của bọn họ!

Thiếu chủ này có tới ba người sư phụ, mà ba người này điều là cường giả một vùng và có tiếng tâm lừng lẫy ở Long Quốc!

Việc này làm cho người ta cảm thấy khó mà tưởng tượng được!

Diệp Phàm nghe Xích Tiêu nói vậy, hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ông hiểu rất rõ về tôi!"


"Những việc công tử đã làm, muốn người ta không biết rõ cũng khó!" Thái độ Xích Tiêu bình tĩnh, phong thái lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói!

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hôm nay quân Kỳ Lân của ông xuống tay với điện Long Vương, vậy thì các người phải chết!"

Diệp Phàm trực tiếp hét lên.

"Công tử đã muốn bảo vệ điện Long Vương, chúng tôi đương nhiên sẽ không tiếp tục tấn công điện Long Vương nữa, được không?"

Xích Tiêu nói. Hả?

Diệp Phàm nghe đối phương nói vậy, vẻ mặt sửng sốt nói: "Ông cứ từ bỏ như vậy à? Tôi còn tưởng ông muốn đấu với tôi một trận rồi mới nói tiếp chứ?”

"Tôi và công tử đánh nhau, nếu tôi thắng thì là ở lớn hiếp nhỏ, thắng mà không kiêu, nếu tôi thua thì càng mất mặt đúng không?”

Xích Tiêu nhẹ nhàng nói. "Ông đúng là khác biệt!"

Diệp Phàm nhìn chằm chằm quân chủ quân Kỳ Lân này, đôi mắt sáng ngời.


Bình luận

Truyện đang đọc