BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Ta muốn ngươi làm nam sủng của bản công chúa!”

Người phụ nữ quyến rũ ngồi trong kiệu lên tiếng, những người ở đây đều sửng sốt, không kịp phản ứng.

Diệp Phàm ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi nói gì cơ?”

“Chỉ cần ngươi làm nam sủng của bản công chúa, bản công chúa có thể giúp ngươi bình an vô sự, tiêu diệt Viêm Tông cỏn con này!”

Người phụ nữ trong kiệu tiếp tục nói, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Diệp. Phàm, nở nụ cười quyến rũ, lộ ra vài phần lang thang!

Cảnh tượng này khiến vài cao thủ trong hư không cảm thấy nhộn nhạo, không ít người suýt nữa không chịu được.

Diệp Phàm sờ mũi, cảm thấy hơi bưồn cười: Chẳng lẽ hắn trông rất giống mấy tên ẻo lả hả? Còn có người bắt hắn về làm nam sủng?

Hắn cũng không biết nên vui hay tức giận.

“Sao? Nghĩ kỹ chưa?”

Người phụ nữ này hỏi tiếp.

“Ta.."

Diệp Phàm vừa mở miệng thì một tiếng quát lạnh băng vô tình vang lên: “Hắn là người đàn ông của bổn hoàng, đồ tiện nhân vạn người cưỡi như ngươi cũng

dám để người đàn ông của bổn hoàng làm nam sủng? Ngươi xứng hả?”

Một dòng khí lạnh thấu xương lan tràn, bao phủ vạn dặm, khiến những người ở đây không nhịn được rùng mình, vận công ngăn cản dòng khí lạnh này!

Một người phụ nữ mặc váy chiffon trắng, đeo trang sức cao quý trên tóc xuất hiện. Ngũ quan xinh đẹp, lạnh lùng cao quý, tản ra khí thế nữ hoàng. Dòng khí lạnh lẽo kia đến từ cô ta.

Người này chính là Nữ Hoàng Băng Tuyết - Tuyết Vô CơI

Diệp Phàm hơi ngạc nhiên khi thấy Tuyết Vô Cơ xuất hiện, nhưng khi hắn cảm nhận được hơi thở trên người đối phương thì ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Diệp Phàm không điều tra ra được hơi thở trên người Tuyết Vô Cơ cao hơn so với hắn bao nhiêu.

Lần trước gặp mặt, thực lực của cô ta vẫn chưa mạnh hơn Diệp Phàm mấy, lần này gặp lại hắn đã không nhìn thấu thực lực của đối phương. Tốc độ tiến bộ của người phụ nữ này cũng quá nhanh, ngay cả người có đủ các loại kỳ ngộ như Diệp Phàm cũng không bằng.

“Ngươi dám sỉ nhục bản công chúa!”

“Đúng là gan chói”


Vị công chúa kia tức giận gầm lên, trong mắt tràn ngập sự ác độc và oán hận.

“Lão Hàn, xé nát miệng nàng ta cho bản công chúa.”

Vừa dứt lời, một lão giả giống như thái giám đứng bên cạnh kiệu cung kính õ, công chúa.”

Con ngươi âm u hãm sâu vào của lão già này nhìn về phía Tuyết Vô Cơ: “Nói năng vô lễ với công chúa, đánh!”

Dứt lời, lão ta bay qua không gian, xuất hiện trước mặt Tuyết Vô Cơ, một tay hóa thành móng vuốt xuyên thẳng đến miệng của đối phương, muốn xé nát nó.

“Hừ!”

Tuyết Vô Cơ khinh thường, trong cơ thể cô ta bộc phát khí hàn băng ngập trời, phun trào như tuyết, lao về phía lão giả.

Khí hàn băng đáng sợ dừng trên người lão giả, đóng băng thân thể của lão ta. Ầm!

Nhưng vài giây sau, tảng băng dập nát, móng vuốt của lão giả kia xuyên thẳng về phía Tuyết Vô Cơ.

Tuyết Vô Cơ tránh né, lão giả kia liên tục lùi ra sau. “Lão già, thực lực không tệ!”

“Nhưng muốn đối phó bổn hoàng thì còn kém xa.” Tuyết Vô Cơ khinh thường nói.

Sắc mặt của lão giả này tối lại, ánh mắt lạnh lo, vung tay lên, linh khí thiên địa điên cuồng chui vào cơ thể của lão ta, thực lực của lão ta liên tục vang lên.

Ẩm!

Giây tiếp theo, lão giả mang theo lực lượng của mình xông về phía Tuyết Vô Cơ, hai chiến chiến đấu kịch liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc