BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Người mà ông ấy nói tới hiển nhiên chính là Diệp Phàm

Nếu như Diệp Phàm ra tay, có lẽ Khương Vân Hi có thể được cứu! Lúc Hoa Ân gọi tới, Diệp Phàm vừa rời khỏi Mộc Vương phủ.

"Cái gì? Khương Vân Hi tự sát?"

Sau khi Diệp Phàm nhận được điện thoại của Hoa Ân, vẻ mặt hắn rất kinh ngạc. Vì sao Khương Vân Hi lại đột nhiên tự sát?

"Cậu Diệp, cậu có thể nhanh chóng đến bệnh viện được không? Tình trạng của Vân Hi rất tệt"

Hoa Ân cầu xin.

"Chờ tôi!"

Diệp Phàm nói thẳng.

Hắn cúp máy và chạy đến bệnh viện.

Tuy răng hắn và Khương Vân Hi không tiếp xúc nhiều, nhưng hắn thật sự rất tán thưởng tinh thần quyết tâm cứu người giúp đời của cô, nếu không hắn cũng sẽ không đưa cho cô bộ Thần Nông Y Điển quý giá như vậy!

Hiện tại Khương Vân Hi đang gặp nguy hiểm, đương nhiên Diệp Phàm không thể trơ mắt nhìn mà không cứu!

Chẳng bao lâu, Diệp Phàm đã đến bệnh viện và gặp Hoa Ân.


"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cô nhóc đó có thể tự sát được?" Diệp Phàm nhìn Hoa Ân, trực tiếp hỏi.

"Chuyện dài lắm, nhưng quan trọng nhất vẫn là cứu người trước!"

Hoa Ân trực tiếp dẫn Diệp Phàm đi tới phòng phẫu thuật.

Mọi người trong nhà họ Khương và Từ Thiên Hạo ở ngoài phòng phẫu thuật đều sửng sốt khi nhìn thấy Hoa Ân đi cùng một thanh niên tới.

"Lão Hoa, đây là người mà ông nói có thể cứu Vân Hi sao?" Khương Thịnh Hải nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh ngạc. "Đúng rồi!"

Hoa Ân gật đầu.

"Ông Hoa, không phải ông đang đùa đó chứ, trông cậu ta như thế này, e rằng cậu †a còn chưa tốt nghiệp học viện y khoa, thì làm sao có thể cứu Vân Hi được?"

Khương Chính Thiên thấy Diệp Phàm còn rất trẻ tuổi thì nói một cách khó tin.

"Cậu ấy là người đứng đầu trong cuộc thi y đạo lần này, y thuật của cậu ấy còn tốt hơn tôi!"

Hoa Ân giới thiệu.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa!"


Diệp Phàm thiếu kiên nhẫn nói.

Họ đi thẳng vào phòng phẫu thuật.

"Cậu ta là người đứng đầu trong cuộc thi y đạo sao?"

Lúc này mọi người trong nhà họ Khương đều lộ ra vẻ kinh ngạc. "Y thuật của tên này rất giỏi sao?"

Từ Thiên Hạo mở miệng nói.

"Nếu cậu ta là người đứng đầu trong cuộc thi y đạo, hơn nữa ông Hoa còn đặc biệt tìm cậu ta tới, thì có lẽ y thuật của cậu ta khá tốt!"

Khương Chính Thiên nói. "Tốt nhất là như vậy!"

Từ Thiên Hạo lạnh lùng nói. Nửa giờ sau,

Cửa phòng giải phẫu lại lần nữa mở ra, Khương Vân Hi bị đẩy ra ngoài, Hoa Ân và Diệp Phàm cũng đi ra ngoài.

"Thế nào rồi?"

Đám người của Khương Thịnh Hải nhanh chóng bước tới và hỏi.

"Phần tụ máu trong đầu Vân Hi đều đã được loại bỏ, con bé đã không sao!"

Hoa Ân nói.

"Thật tốt quá, lão Hoa, cám ơn ông!"

Khương Thịnh Hải cực kỳ kích động nói.


Bình luận

Truyện đang đọc