BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

"Chúng ta đúng là có duyên nhỉ, lại gặp mặt!"

Đúng lúc này, một giọng nói âm u lạnh lão vang lên.

Quách Vĩ, người vừa bị Diệp Phàm trào phúng ở sân bay cũng xuất hiện tại đây, nhìn bọn họ bằng vẻ mặt âm hiểm.

"Lại là cậu?"

"Sao cứ gặp cậu mãi thế?"

Diệp Phàm nhìn Quách Vĩ, lạnh nhạt nói.

"Hóa ra cô chính là chủ tịch Đường Thị muốn hợp. tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!"

Quách Vi nhìn Đường Sở Sở, trong mắt loe lên tia ngoan độc.

"Liên quan gì với cậu à?"

Đường Sở Sở nhìn Quách Vị, lạnh nhạt hỏi.

"Đương nhiên là có liên quan!"

"Cô có tin chỉ cần một câu nói của tôi là việc hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh của mấy người đổ sông đổ bể hết không?"

Quách Vi âm u hỏi.

Ngay sau đó, cậu ta háo sắc nhìn Đường Sở Sở và

Tôn Tiểu Tiểu: "Đương nhiên nếu hai người đẹp đây và hai người đẹp lúc nấy sẵn lòng uống với tôi vài ly thì tôi có thể suy xét để yên cho các người tiếp tục hợp tác!"

"Cậu có quan hệ gì với tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh?"


Đường Sở Sở hỏi Quách Vi.

"Cưng nói cho cô ấy biết, tôi có quan hệ gì với Hồng Tỉnh đây?"

Quách Vi kiêu căng liếc tiếp tân.

"Đây chính là nhị công tử của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh chúng tôi, cũng là em trai của tổng giám đốc!"

Cô bé tiếp tân giới thiệu.

Nghe thế, Đường Sở Sở khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi thay đổi.

Cô không ngờ vừa tới đây đã đắc tội tiểu thiếu gia của tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh, e rằng lần hợp tác này gặp rắc rối rồi.

"Hiện tại đã biết thân phận của ông đây rồi nhỉ?"

"Đường Thị mấy cô muốn hợp tác với công ty nhà tôi thì phải xem tôi có chịu hay không, nếu làm tôi mất hứng, tôi chỉ cần nói một câu là các cô đừng mơ hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!"

Quách Vi trưng ra vẻ cao cao tại thượng, kiêu căng nói.

Lúc trước cậu ta còn đang suy nghĩ cách vớt vát lại mặt mũi, thật không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

"Chuyện vừa rồi, tôi có thể xin lỗi cậu!"

Đường Sở Sở lên tiếng.

Hiện giờ kem trị sẹo sắp được đưa ra thị trường, trong đó vị dược liệu khan hiếm kia chỉ có ở quận Thiên Thục, tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh là nhà cung ứng dược liệu lớn nhất nơi đây, nhất định phải bắt được hợp. đồng này!

"Cô cảm thấy một tiếng xin lỗi là đủ rồi à?"

Quách Vi lạnh nhạt hỏi.

"Chứ cậu muốn thế nào?"

Tôn Tiểu Tiểu không nhịn được kêu lên.

"Tôi muốn bốn người các cô ngủ với ông đây một đêm!"

"Với cả thằng ranh này nữa, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi bổn thiếu gia!"

Trong mắt Quách Vĩ lóe lên tia dâm dục, cậu ta nhìn chăm chäm Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu giây lát, sau đó lạnh lùng liếc sang Diệp Phàm.

Tôn Tiểu Tiểu tức giận không thôi.

"Có phải cậu cảm thấy mình đã nắm tất cả mọi thứ trong tay không?"

Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi Quách Vĩ.

"Chỉ cần các người còn muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi!"

Quách Vi hừ lạnh. Bốp!!!

Đột nhiên, Diệp Phàm tiến lên một bước, vung tay tát thẳng lên má Quách Vị, lực tay mạnh mẽ hất cậu ta bay xa hơn mười mét, tông vào cột trong đại sảnh, quỳ rạp xuống đất hộc máu.


Cô tiếp tân và nhân viên tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh đều bị dọa giật nảy.

Mà đúng lúc này, cửa thang máy bật mở, một đoàn người đi ra.

Cầm đầu một người đàn ông mặc vest đi giày da tầm ba mươi, khí thế bất phàm, chính là tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, anh trai Quách Vi, Quách Chân.

"Em hai!"

Quách Chân vừa ra thang máy thì bắt gặp cảnh em trai mình quỳ rạp dưới đất ọc máu, anh ta lập biến sắc, bước nhanh tới.

"Em hai, em bị sao thế? Ai đánh em ra nông nỗi này?"

Quách Chân nhìn nửa bên mặt bị tát sưng vù của Quách Vi, sắc mặt lạnh băng, nổi trận lôi đình.

"Anh cả, anh tới đúng lúc lắm, mau bắt thằng đó lại cho em, em muốn nó sống không bằng chết!"

Quách Vi chỉ vào Diệp Phàm, hung dữ kêu lên.

Quách Chân lập tức lia mắt về phía Diệp Phàm với cái nhìn đầy âm u, cất giọng hỏi: "Là anh tổn thương em trai tôi?"

"Tổng giám đốc Quách, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"

Đường Sở Sở vội vàng tiến lên hòa giải.

"Chủ tịch Đường?"

Lúc Quách Chân trông thấy Đường Sở Sở thì có hơi ngạc nhiên.

"Anh cả, bọn chúng đều cùng một lũ đấy!"

Quách Vi vội vàng kêu lên.

Nghe vật, Quách Chân tức khắc sầm mặt, nhìn chằm chằm Đường Sở Sở: "Chủ tịch Đường, cô và tên đánh em trai tôi là một giuộc?"

"Tổng giám đốc Quách, tất cả chỉ là hiểu lầm!"

Đường Sở Sở giải thích.


"Hiểu lầm? Em trai tôi bị đánh thành như vậy, cô nói chỉ là hiểu lầm?”

"Chủ tịch Đường, xem ra Đường Thị các cô không thật lòng muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh nhỉ!"

Quách Chân lạnh băng trừng Đường Sở Sở.

"Tôi...

"Người đâu, bắt tên nhãi nhép này lại cho tôi!"

Quách Chân kêu lên, một đám bảo an nhanh chóng vọt qua.

"Tổng giám đốc Quách, đừng xúc động mà!"

Đường Sở Sở chắn trước mặt Diệp Phàm, khuyên nhủ Quách Chân.

"Xem ra cô muốn che chở thằng ranh này, vậy Đường Thị các cô đừng bao giờ nghĩ tới chuyện hợp tác với Hồng Tinh chúng tôi nữa!"

Quách Chân lạnh băng quát. "Tổng giám đốc Quách..."

Nghe vậy, sắc mặt Đường Sở Sở lập tức thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.

"Một cái tập đoàn dược phẩm rẻ rách cũng dám kiêu căng phách lối như thế, có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không?"

Diệp Phàm bĩu môi, lạnh lùng nói.

"Khiến tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh phá sản hử, ngông cuồng!"

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía xa xa!


Bình luận

Truyện đang đọc