BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Nhưng trong lúc Độc Cô Kiếm nổi tiếng bốn phương, bị vô số người sùng bái lại truyền ra tin tức, hắn ta thua.

Đúng vậy, Độc Cô Kiếm bị đánh bại, đối thủ còn trẻ hơn hắn ta. Tin tức này làm chấn động bốn phương.

Nhưng không ai biết người đành bại thiên tài kiếm đạo này là ail Từ đó về sau Độc Cô Kiếm rất ít xuất hiện.

Hôm nay, cách 20 năm, Độc Cô Kiếm lại lần nữa xuất hiện, nhưng lại lần nữa bị đánh bại bởi một hậu bối trẻ tuổi.

Thực sự làm người khó có thể tin.

Ngay cả Long Chiến Thiên cũng chấn động, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.

Cho dù là ông ta cũng khó có thể cản được một kiếm vừa rồi của Độc Cô Kiếm, đừng nói làm đối phương bị thương.

Nhưng Diệp Phàm lại làm được. “Long ảnh vừa rồi... Không lẽ...”

Long Chiến Thiến nghĩ đến gì đó, đồng tử co rụt lại, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.

“Cậu...”

Độc Cô Kiếm nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên.

Lúc này Diệp Phàm cũng rất kinh ngạc.

Hắn đang định thúc giục lực lượng thần bí khó có thể khống chế trong cơ thể để chống lại đối phương, nhưng không ngờ trong lúc quan trọng nhất, Long Tỷ trong cơ thể đột nhiên truyền ra tiếng vang lớn, sau đó bộc phát ra đòn tấn công vừa rồi.


“Ông thua”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Ha hai”

“Không ngờ 20 năm trước tôi thua bởi cha cậu, 20 năm sau tôi lại thua bởi cậu.”

Đột nhiên Độc Cô Kiếm cười lớn.

Lời nói của Độc Cô Kiếm làm đám người Long Chiến Thiên kinh sợ.

Mặc dù bọn họ biết năm đó Độc Cô Kiếm bị người đánh bại trong lúc nổi bật nhất, nhưng lại không biết là ail

Bây giờ nghe đối phương nói người đánh bại Độc Cô Kiếm lại là cha của Diệp Phàm.

“Cha cậu ta là ai?” Trong lòng Long Chiến Thiên như sóng cuộn biển gầm.

Lúc trước ông ta từng điều tra lai lịch của Diệp Phàm nhưng lại không tra được manh mối gì.

Cha mẹ của Diệp Phàm cũng là một bí ẩn.

Diệp Phàm nghe Độc Cô Kiếm nói vậy, ánh mắt lóe lên.


Thực lực của người này đã đạt đến cảnh giới cực kỳ khủng bố.

Cho dù 20 năm trước, thực lực của người này cũng không hề kém.

Nhưng năm đó cha hắn lại có thể đánh bại người này.

Sợ rằng thực lực của cha cũng không đơn giản.

Lúc này Diệp Phàm phát hiện hình như hắn không hề biết gì về cha mình, cha ở

trong mắt người ngoài cùng cha trong trí nhớ của hắn giống như hai người khác nhau.

“Ông còn muốn đánh tiếp không?”

Diệp Phàm hỏi.

“Tôi nói rồi, tôi chỉ đánh một kiếm”

“Một kiếm này đã quyết định thắng bại, cần gì so tiếp?”

Độc Cô Kiếm nói.

Sau đó hắn ta nhìn Diệp Phàm, nói: “Cậu lợi hại hơn cha mình.”

Nói xong Độc Cô Kiếm xoay người rời đi.

Sau khi Độc Cô Kiếm rời khỏi, Diệp Phàm nhìn về phía năm vị cao thủ kia.

Mặc dù hắn thả chạy Độc Cô Kiếm nhưng hắn không định buông tha năm người này.

Năm người này làm Diệp Phàm cực kỳ chán ghét.

Diệp Phàm vung lên đoản kiếm màu đen, đâm thẳng về phía năm người bọn họ.


Bình luận

Truyện đang đọc