BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Quận chúa!”

Nhân viên cửa hàng nghe thấy người phụ nữ này nói vậy thì biến sắc, vô cùng khiếp sợ.

Ở Long quốc, dám tự xưng quận chúa chỉ có thiên kim nhà họ Vương.

Ở Thục Châu chỉ có một Xuyên vương phủ, chủ nhân là Xuyên Vương, một trong tám vương gia của Long quốc.

Xuyên Vương không có con trai, chỉ có một con gái, vô cùng cưng chiều!

Hiển nhiên người phụ nữ này chính là con gái của Xuyên Vương!

“Bái kiến quận chúa!”

Tất cả nhân viên trong cửa hàng và khách hàng vội vàng cung kính hô lên.

“Quận chúa, tôi sẽ gói lại bộ lễ phục này cho người.” Cửa hàng trưởng đi đến cúi người nói. Nói xong tự tay gói lại bộ lễ phục này.

“Tôi nhìn trúng bộ lễ phục này trước, sao các ngươi có thể bán cho người khác!”

Diệp Phàm lanh lùng nói.


Cửa hàng trưởng nghe Diệp Phàm nói vậy thì vô cùng sửng sốt, cô ta không ngờ Diệp Phàm lại nói vậy. Không lẽ hắn không biết đối phương chính là quận chúa sao?

“Tiên sinh, vị này chính là quận chúa của Xuyên vương phủ!”

Cửa hàng trưởng nhắc nhở. “Quận chúa thì sao?” “Mua đồ quan trọng thứ tự trước sau!”

“Nếu tôi nhìn trúng bộ lễ phục này trước, nó thuộc về tôi!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Anh Tiểu Phàm, bỏ qua đi!" Đường Sở Sở kéo áo của Diệp Phàm, khuyên bảo.

“Đồ dân đen, dám đoạt đồ với ta, gan chó to thật đấy!"

Vị quận chúa kia kiêu ngạo nói. Đường Sở Sở nhíu mày, không vui nói: “Mặc dù ngài là quận chúa nhưng cũng không thể sỉ nhục người khác như vậy.”

“To gan, dám cãi lời quận chúa!”

Thị nữ phía sau vị quận chúa kia mắng to, giơ tay định tát Đường Sở Sở.

Bốp!

Đường Sở Sở đang định đánh lại, kết quả Diệp Phàm vung tay tát thị nữ này bay ra ngoài.

A

Bên ngoài cửa hàng truyền đến tiếng hét thảm thiết! “Ngươi dám đánh thị nữ của ta!”

Vị quận chúa kia lạnh lùng nói.

“Tôi không chỉ dám đánh thị nữ của cô, tôi còn dám đánh cô”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, vung tay tát vị quận chúa kiêu căng này ngã xuống đất.

Tất cả nhân viên và khách trong cửa hàng đều sợ ngây người.

Bọn họ cảm thấy Diệp Phàm điên rồi. Dám đánh cả quận chúa, chán sống rồi hả?

Ngay cả Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở cũng kinh sợ.


“Quận chúa!”

Thị nữ khác và đám thị vệ ngẩn người vài giây, lấy lại phản ứng, vội vàng hét lên.

“Ngươi...

Vị quận chúa này nhìn chăm chằm Diệp Phàm, sắc mặt dữ tợn: “Ngươi dám đánh ta, ta muốn ngươi chết!”

“Bắt hết bọn họ lại cho ta!” Quận chúa tức giận quát.

Ngay lập tức đám thị vệ Xuyên vương phủ lao thẳng về phía đám người Diệp Phàm.

“Giết!”

Diệp Phàm ra lệnh, mấy bóng người giấu trong bóng tối xông ra giết chết đám thị vệ này.

“Cô muốn chết không?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói với quận chúa, đối phuong bị ánh mắt của Diệp Phàm dọa sợ, cả người run rẩy, không nói lên lời!

“Cầm quần áo ra đây, quẹt thẻ đi!”

Ngay sau đó, Diệp Phàm nhìn về phía cửa hàng trường, lạnh nhạt nói.

Cửa hàng trường bị Diệp Phàm nhìn, nuốt nước bọt, vội vàng đưa quần áo cho Diệp Phàm: “Không cần tiền, ngài cầm đi đi!

“Không được, tôi cũng không phải cướp, quẹt thẻ đi!” Diệp Phàm nói.


Cửa hàng trưởng đành phải nhận lấy thẻ, quẹt 39 vạn 9900.

“Hai người còn muốn mua gì khác không?” Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh.

Lúc này bọn họ cũng không muốn mua sắm nữa, lắc đầu.

“Không mua, vậy đi thôi!” Đám người Diệp Phàm rời khỏi đây.

“Anh rể, người đó là quận chúa, chúng ta đắc tội cô †a, thật sự sẽ không sao chứ?”

Trần Tiểu Manh lo lắng hỏi.

“Một quận chúa mà thôi, đắc tội thì đắc người không cần lo lắng!”

“Có anh ở đây, trời cũng không sụp được!” Diệp Phàm cười nói.

Nửa tiếng sau.

Thục Châu, trong Xuyên vương phủ.

“Buồn cười, cũng dám đánh con gái của ta, còn giết người của Xuyên vương phủ!”


Bình luận

Truyện đang đọc