BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Tất cả những điều này đều phải cảm ơn chủ nhân, nếu chủ nhân không đưa Bát Trận Đồ cho tôi, giúp tôi có được một phần thần thông trận pháp và truyền thừa trong Bát Trận Đồ mà tổ tiên để lại, tôi cũng không thể có được thực lực như

bây giờ!”

Gia Cát Cẩn cung kính nói với Diệp Phàm.

“Cô còn chưa có hoàn toàn nắm giữ được truyền thừa của Gia Cát Võ Hầu sao?” Diệp Phàm nói.

“Không được, truyền thừa của tổ tiên vô cùng mênh mông, muốn hoàn toàn khống chế thì không thể một sớm một chiều có thể đạt được!”

Gia Cát Cẩn nhìn Diệp Phàm rồi trả lời.

“Vậy nhóm người vừa rồi từ đâu tới?”

Diệp Phàm hỏi.

Gia Cát Cấn trả lời thẳng: “Bọn họ là người của tộc Gia Cát ở Tiểu Thế Giới Côn Lôn!”

“Tộc Gia Cát? Có quan hệ gì với cô? Gia tộc của cô à?”

Đột nhiên Diệp Phàm có chút tò mò nhìn Gia Cát Cấn.


“Đã từng là vậy, nhưng bây giờ là kẻ thù!”

Gia Cát Cấn lạnh lùng hét lên, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lùng.

“Xem ra vết thương trên mặt cô là do người của tộc Gia Cát gây ra!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“ừm!”

“Tôi chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải trả giá vì mối thù này!”

Lúc này, Gia Cát cẩn sờ sờ vết sẹo trên mặt, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng và sát ý.

“Đúng rồi, thứ cô vừa sử dụng là trận pháp đúng không?”

Diệp Phàm nhìn Gia Cát cẩn hỏi.

“ừ, đó là một công pháp do tổ tiên của tộc Gia Cát tạo ra!”


Gia Cát Cấn gật đầu.

“Trận pháp của cô không cần sử dụng cờ trận hay linh thạch gì đó mà đã có thể thi triển được, nó thật sự rất mạnh mẽ!”

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

“Tổ tiên đã tích hợp chiêu thức của trận pháp và công pháp, đế có thế sử dụng trực tiếp mà không cần cờ trận và bày trận, tất nhiên, cách này không thể phát huy được sức mạnh thực sự của trận pháp!”

Gia Cát Cẩn giới thiệu từng chút một.

“Kết hợp chiêu thức của trận pháp và công pháp?” Trong mắt Diệp Phàm lộ ra một tia kinh ngạc, nói: “Gia Cát Võ Hầu đúng là nhân tài!”

Sau đó, Diệp Phàm nói chuyện với Gia Cát Cấn một lúc rồi trở về Thiên Hải.

Vừa trở lại Thiên Hải, hắn đã nhìn thấy Hắc Uyên và Long chiến Thiên, vẻ mặt của bọn họ rất nặng nề.

“Diệp Phàm, cảm ơn cậu đã có cống hiến to lớn cho Long Quốc!”

Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm và khen ngợi hắn, và cống hiến to lớn mà ông ta nhắc tới đương nhiên là sự hủy diệt của Anh Quốc.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng tôi thấy sắc mặt các ông trông không tốt lắm, có chuyện gì vậy?”

Diệp Phàm nhìn thấy vẻ mặt Long Chiến Thiên không được tốt lắm, hỏi.

“Mấy ngày nay ở Long Quốc của chúng ta đã xảy ra chuyện lớn!”

Lonq Chiến Thiên nói với vẻ măt nqhỉêm túc.


Bình luận

Truyện đang đọc