BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Bây giờ ta là ông nội của Nhược Tuyết, ta phải đi cứu con bé!”

Tô Định Sơn kiên quyết nói.

“Con đi triệu tập tất cả hộ vệ nhà họ Tô, thông báo cho đội tuần tra, bảo bọn họ phối hợp với chúng ta!”

Thấy vậy Tô Uy biết không khuyên được, đành phải đi sắp xếp.

Nửa tiếng sau.

Tô Uy cùng Tô Định Sơn mang theo một đám người đi đến ngôi nhà nào đó ở vùng ngoại thành Đế Đô.

Tô Nhược Tuyết đang bị treo trên không.

“Nhược Tuyết “Nhược Tuyết!"

Tô Định Sơn và Tô Uy nhìn thấy Tô Nhược Tuyết, vội vã kêu lên.

“Ông nội, ba”

Tô Nhược Tuyết mở to mắt nhìn bọn họ.

“Người đâu, nhanh đến cứu người!”

Tô Định Sơn hét lên.

Đám hộ vệ nhà họ Tô đang định lên cứu người. Vụt vụt vụt!


Đúng lúc này vô số mũi tên đen bắn ra.

Chỉ trong nháy mắt, các hộ vệ nhà họ Tô đi lên đều bị bắn chết.

“Cẩn thận, bảo vệ lão gia và gia chủ!” Đội trưởng đội hộ vệ của nhà họ Tô kêu lên.

Đám cao thủ nhà họ Tô đứng chắn trước mặt Tô Định Sơn và Tô Uy, cảnh giác nhìn xung quanh.

Lúc này, một đám người đi ra.

Người cầm đầu là hộ pháp Cửu Tiên, một trong bốn hộ pháp của Thiên Võng, phía sau đi theo một đám cao thủ Thiên Võng, tất cả đều là cao thủ trên Địa cảnh!

“Mấy người là người của Thiên Võng?”

Tô Định Sơn quát.

“Tô lão gia, chắc ông rất rõ mục đích gọi ông đến!”

“Muốn cứu cháu gái ông, giao thành quả nghiên cứu kia ra đây!"

“Nếu không hôm nay ông sẽ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”

Hộ pháp Cửu Tiễn lạnh nhạt nói. “Đám người đê tiện vô sỉ!" “Nơi này là Đế Đô, không đến lượt mấy người làm

bậy, ta đã thông báo cho sở tuần tra, rất nhanh bọn họ sẽ đến, mấy người sẽ không chạy thoát được!”

Tô Uy lạnh lùng quát.

“Nếu hôm nay tôi chết ở đây, vậy hôm nay đại tiểu thư nhà họ Tô phải chôn cùng rồi!”

Hộ pháp Cửu Tiễn nhắm thẳng cung tên về phía Tô Nhược Tuyết.

“Đừng!” Tô Định Sơn hét lớn.

“Tô lão gia, ông lựa chọn thành quả nghiên cứu, hay lựa chọn cháu gái ông, tôi cho ông ba giây suy nghĩ!”

“Ba.

Hai”

“Một”

Hộ pháp Cửu Tiễn lạnh lùng quát.

Hắn ta đếm ngược 3 giây, Tô Định Sơn còn chưa trả lời.

“Xem ra ông không muốn cháu gái bảo bối của ông!” Vụt!


Hộ pháp Cửu Tiễn lạnh nhạt nói, mũi tên trong tay hắn ta bắn ra, lao về phía Tô Nhược Tuyết.

“Không!”

Tô Định Sơn và Tô Uy kêu lên, những người nhà họ. Tô khác định ngăn cản những không kịp.

Ánh mắt Tô Nhược Tuyết lộ ra sự tuyệt vọng, nhắm mắt lại.

Đúng lúc này một cây ngân châm bản ra chặt đứt mũi tên này.

Ngay sau đó một bóng người nhảy lên ôm lấy Tô Nhược Tuyết, bế xuống dưới!

Người này chính là Diệp Phàm! Tô Nhược Tuyết đang chờ chết, kết quả nhận thấy hơi thở quen thuộc, mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Phàm, trong mắt lộ ra sự kích động.

“Anh lại cứu tôi!”

Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm, nói.

“Cô nói xem cô nợ tôi mấy cái mạng rồi!” Diệp Phàm cười nói.

“Nhược Tuyết!"

Tô Định Sơn và Tô Uy thấy Tô Nhược Tuyết bị cứu, vội vàng chạy qua.

“Ông nội, bai”

Tô Nhược Tuyết đi đến trước mặt ông nội và ba, ôm hai người bọn họ.

“Con không sao thì tốt quá, dọa chết bọn ta!”

Tô Uy nói.

“Nhược Tuyết, xin lỗi con, ông nội...”


Tô Định Sơn áy náy nói.

“Ông nội, mặc dù con không biết ông nghiên cứu cái gì, nhưng không thể giao cho đám người xấu này, con không trách ông!”

Tô Nhược Tuyết nói.

“Lại là mày!”

Hộ pháp Cửu Tiễn nhíu mày nói.

“Tôi và Thiên Võng mấy người rất có duyên, vậy cũng có thể đụng mặt!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

ị “Mặc dù thực lực của mày rất mạnh, nhưng tao khuyên mày không cần xen vào chuyện của người khác, nếu không...”

“Nếu không thì sao?” Diệp Phàm khinh thường nói.

“Người đâu, bắt hết bọn họ lại!” Tô Uy kêu lên. Lập tức hộ vệ nhà họ Tô xông ra. Ầm!

Đúng lúc này một tiếng gầm rú vang lên.

Một kiếm quang đáng sợ buông xuống hạ gục mấy trăm hộ vệ nhà họ Tô trong nháy mắt!

Đám người Tô Định Sơn vô cùng chấn động.

Diệp Phàm nhìn về phía ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc