BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Thuộc hạ không biết thiếu chủ đến đây nên lúc trước tiếp đón không được chu đáo, kính mong thiếu chủ thứ tội!"

Cung Kiếm vừa nói vừa ôm quyền với Diệp Phàm. “Nghe nói cấp cao của điện Long Vương đều đang tranh giành vị trí Long Vương, ông suy nghĩ thế nào?”

Diệp Phàm nhìn Cung Kiếm, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Cung Kiếm lập tức thay đổi, ông ta vội vàng “Thuộc hạ sẽ luôn trung thành với điện chủ, nếu bây giờ lão điện chủ đã ban nhãn Long Vương cho thiếu chủ, vậy thiếu chủ chính là chủ nhân mới của điện Long Vương, thuộc hạ thề sẽ liều mạng ủng hộ thiếu chủ!”

“Nhớ kỹ những gì ông vừa nói!”

“Về chuyện ngày hôm nay tôi xuất hiện, tôi không muốn bất cứ ai khác biết!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Thuộc hạ hiểu!”

“Không biết thiếu chủ cần thuộc hạ làm gì?” Cung Kiếm nói.

“Chờ tin tức của tôi!”

Diệp Phàm nói một câu rồi trực tiếp rời đi. Phù~

Sau khi Diệp Phàm rời đi, Cung Kiếm thở ra một hơi, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Thiếu chủ trở về vào lúc này, xem ra điện Long Vương sắp trình diễn một vở kịch lớn rồi!”

Cung Kiếm tự lẩm bẩm.

Cùng lúc đó, tin tức nhà họ Liễu và ba đảng, bốn môn phái, sáu gia tộc cũng như Kim Thiên Sư bị tiêu diệt đã lan truyền khắp thành phố Hoà và thậm chí toàn bộ quận Hoài Giang.

Trong chốc lát, quận Hoài Giang vô cùng chấn động!

Thống lĩnh quận Hoài Giang, có thể nói là cấm ky Kim Thiên Sư lại có thể bị tiêu diệt?

Điều này sao có thể?

Vô số người ở quận Hoài Giang đều cảm thấy khó tin vào sự thật này.

Những gì Kim Thiên Sư thể hiện lúc trước thật sự quá đáng sợ, để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với tất cả thế lực ở quận Hoài Giang, kết quả là đối phương đột nhiên chết làm bọn họ khó có thể chấp nhận được!

Chẳng mấy chốc, tất cả thế lực ở quận Hoài Giang đều đang điều tra xem rốt cuộc là ai lại có năng lực giết chết Kim Thiên Sư!

Nhưng không ai có thể tìm ra chỉ tiết cụ thể!


Giờ phút này, Diệp Phàm - người gây ra chấn động †oàn quận Hoài Giang đang đi trên đường phố của thành phố Hoài.

Đột nhiên một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên tai hắn.

“Thật sự là anh!”

Theo giọng nói này truyền đến, một mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi hắn.

Một người phụ nữ đeo kính râm và khẩu trang xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, mang theo sự ngạc nhiên và hưng phấn.

“Cô là?” Diệp Phàm nhìn đối phương.

“Là tôi đây!"

Tô Nhược Tuyết tháo kính và khẩu trang xuống nhìn Diệp Phàm.

“Là ai?”

Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết với ánh mắt chớp. chớp.

“Tôi đúng là may mắn, vừa mới ra đường đã đụng phải anh!”

Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm mỉm cười nói. “Có chuyện gì sao?”

Diệp Phàm nhìn đối phương hỏi.

“Đến bây giờ mà anh còn không biết tôi sao?”

Tô Nhược Tuyết lại hỏi.

“Tôi không biết.”

Diệp Phàm trả lời rất nghiêm túc.

Đột nhiên, Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt chán nản và buồn bực: “Anh có phải trở từ sao Hỏa không vậy? Ngay cả tôi mà cũng không biết!

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Chỉ thấy một nhóm người áo đen xuất mặt Tô Nhược Tuyết, nhìn cô với ánh mắt dữ tợn, hơn nữa bên hông bọn họ đều phình ra, hiển nhiên đều mang theo vũ khít iện trước

“Các người là ai?”

Tô Nhược Tuyết nhìn nhóm người này, sắc mặt thay đổi.


“Hôm qua không bắt được cô, hôm nay cô đừng hòng trốn thoát nữa!”

Nhóm người lạnh lùng quát.

Rõ ràng bọn họ cùng 1 nhóm với nhóm người cướp. máy bay ngày hôm qua.

Nói xong, bọn họ muốn xông lên bắt Tô Nhược: Tuyết.

Tô Nhược Tuyết vội vàng trốn sau lưng Diệp Phàm, năm chặt quần áo của hẳn, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.

“Thằng nhóc này, cút ngay!”

Nhóm người nhìn Diệp Phàm, không tử tế nói. “Có thể nói chuyện tử tế không?”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Muốn chết àI”

Ngay lập tức, nhóm người kia dứt khoát rút vũ khi ra muốn giết Diệp Phàm.

Vù vù vùi Ngay khi Diệp Phàm vung tay lên, hơn mười cây châm bạc bắn ra đâm xuyên qua thân thể của nhóm người này, bọn họ lần lượt ngã xuống đất, mắt trợn trừng.

“Bọn họ bị làm sao vậy?”

Tô Nhược Tuyết nhìn thấy vậy, kinh ngạc nói. “Đã chết!”

Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

“Tiểu thư!”

“Nhược Tuyết!”

Hồ tỷ và đội trưởng Hứa dẫn theo một nhóm người xuất hiện ở đây, vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Nhược Tuyết.

“Cậu là ai?”

Đội trưởng Hứa nhìn Diệp Phàm với ánh mắt cảnh giác và nói, những cao thủ khác của nhà họ Tô đều đang nhìn chằm chằm vào Diêp Phàm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Đội trưởng Hứa, đừng hiểu lầm, anh ấy là người đã cứu tôi trên máy bay ngày hôm qual”

Tô Nhược Tuyết vội vàng nói. “Vậy nhóm người này...”


Đội trưởng Hứa nhìn nhóm người trên mặt đất, nghỉ hoặc nói.

“Bọn họ với đám cướp trên máy bay ngày hôm qua là cùng một hội, vừa rồi bọn họ muốn bắt tôi nhưng may. là anh ấy lại cứu tôi một lần nữa!”

Tô Nhược Tuyết nói. “Con bé này, đã bảo em ở lại khách sạn rồi, kết quả em lại lẻn ra ngoài, lần này suýt chút nữa đã xảy ra

chuyện!”

“Nếu em xảy ra chuyện, chị làm sao có thể giải thích với ông và gia chủ đây?”

Chị Hồ nhìn Tô Nhược Tuyết, lo lắng nói.

“Xin lỗi chị Hồ, lân sau em sẽ không như vậy nữa!” Tô Nhược Tuyết le lưỡi.

“Tiểu thư, xin người lập tức trở về với chúng tôi đi!” Đội trưởng Hứa nhìn Tô Nhược Tuyết nói.

“Được!”

Tô Nhược Tuyết gật đầu, ánh mắt quét về phía Diệp. Phàm: “Anh tên là gì?”

“Diệp Phàm!” Diệp Phàm trả lời.

“Tôi tên là Tô Nhược Tuyết!”

Tô Nhược Tuyết nói, đột nhiên bước lên phía trước ôm lấy Diệp Phàm, thì thầm vài câu vào tai hắn.

Lúc này, vẻ mặt chị Hồ và đội trưởng Hứa đều sửng sốt.

“Đằng kia hình như là đại minh tinh Tô Nhược Tuyết!”

“Nhìn kìa, thật sự là Tô Nhược Tuyết!”

“Tô Nhược Tuyết vậy mà đang ôm một người đàn ông!"

Đám đông xung quanh đột nhiên phát hiện ra sự tôn tại của Tô Nhược Tuyết, kinh ngạc thốt lên.

Thậm chí có không ít người đã lấy điện thoại di động ra, trực tiếp chụp ảnh Tô Nhược Tuyết và Diệp Phàm.

Tô Nhược Tuyết cũng nhanh chóng buông Diệp. Phàm ra, đeo khẩu trang lên nhìn Diệp Phàm: “Anh nhất định phải nhớ rõ tôi đó!”

Ngay sau đó, cô cùng chị Hồ và đội trưởng Hứa nhanh chóng rời đi.

“Đại minh tỉnh ~ Tô Nhược Tuyết?” Diệp Phàm lẩm bẩm.

Lúc này điện thoại của Diệp Phàm đột nhiên reo lên.

Ngay lúc hắn ấn nút trả lời, giọng nói của Xuân Lan truyền đến từ bên kia điện thoại: “Thiếu chủ, thiếu phu nhân bị tập kích rồi!”

“Cái gì? Sở Sở thế nào rồi?”

Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi nói.


“Thiếu phu nhân hiện giờ không sao ạ!”

Xuân Lan nói.

“Tôi lập tức trở về ngay!”

Sắc mặt Diệp Phàm cứng đờ, vội vàng nói xong.

Hắn lập tức quay trở về chỗ ở.

Đám người Bách Hợp, Đồ Tể, Mộ Bạch, Đại Hổ Nhị Hổ đều ở đây.

“Bách Hợp, lập tức mua vé cho tôi, tôi phải lập tức trở về Thiên Hải!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Vâng!” Bách Hợp gật đầu.

“Thiếu quân chủ, đã xảy ra chuyện gì?” Đồ Phu và Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm hỏi.

“Vợ tôi bị người ta tập kích, tôi phải trở về ngay lập tức!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Cái gì? Thiếu phu nhân bị người ta tập kích? Ai lại to gan vậy?”

Đồ Phu khiếp sợ nói.

“Thiếu quân chủ, tôi sẽ dẫn theo quân Thiên Sách trở về với ngài!”

“Dám tập kích cả Thiếu phu nhân, vậy thì chính là địch nhân của quân Thiên Sách tail”

Mộ Bạch lạnh lùng nói. “Tôi cũng muốn đi!” Đồ Phu nói.

“Quân đoàn trưởng Đồ Phu, ông ở lại đây liên lạc với những Tư lệnh Quân đoàn đã nghỉ hưu khác trước đi!”

“Còn nữa, tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc, ông có thể dựa theo đơn thuốc đó để bốc thuốc và chế thành nước tắm, có thể giúp ông khôi phục thực lực!”

Diệp Phàm nói với Đồ Phu.

“Được rồi!"

Đồ Phu gật đầu.

Nửa giờ sau.

Bạch Hợp dứt khoát thuê một chiếc chuyên cơ cho. Diệp Phàm và những người khác, đặc biệt đưa nhóm người Diệp Phàm trở về Thiên Hải.

Giờ phút này, ở Thiên Hải, sóng ngầm cũng bắt đầu khởi động, sát khí tứ phía!


Bình luận

Truyện đang đọc