BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

LÚC này quốc chủ Long Quốc và đám người Long Chiến Thiên đều biết được tin Diệp Phàm xảy ra chuyện, quốc chủ Long quốc ra lệnh làm Thiên Tôn dẫn người đến Anh Quốc.

Bên Thiên Hải, khi Đường sở sở biết được tin Diệp Phàm xảy ra chuyện thì vô cùng lo lắng.

“Các ngươi không cần quá lo, thằng nhóc kia không chết được.”

Cổ Tam Thông bình tĩnh nói.

“Nhị sư phụ, người đi cứu anh Tiểu Phàm đi.”

Đường sở sở khẩn cầu nói.

“Một Anh Quốc mà thôi, còn chưa giết được thằng nhóc kia, nếu mấy đứa quá lo lắng thì đi một chuyến đến Anh Quốc đi.”

Cố Tam Thông nói.

Tiếp theo, Đường sở sở, Cơ Như Yên, Lâm Thi Âm và mấy thuộc hạ khác của Diệp Phàm đều đi đến Anh Quốc.

Trong quân doanh quân Thiên Sách, các quân đoàn trưởng đều tụ tập lại, quân đoàn trường quân đoàn 4 Đồ Tế nói thẳng: “Thiếu chủ gặp nạn, chúng ta cần phải đi giúp thiếu chủ một tay.”

“Đám người Anh Quốc này cũng dám ra tay


với thiếu chủ, thực sự đáng chết.”

Quân đoàn trưởng quân đoàn 8 Đoạn Đao tức giận quá.

“Ta đã liên lạc với Long Soái, ngài ấy đồng ý cho toàn quân Thiên Sách xuất phát đến Anh Quốc, nếu Anh Quốc dám động một ngón tay vào thiếu quân chủ, chúng ta sẽ trực tiếp khai chiến.”

Quân đoàn trưởng quân đoàn 1 Thiên Khuyết nói thẳng.

Tiếp theo, hơn 30 vạn quân Thiên Sách cưỡi hơn trăm chiến hạm đi về phía Anh Quốc.

Anh Quốc sắp nghênh đón sự chinh phạt của trăm vạn đại quân.

Trong lúc thế giới đều đang chấn động vì Diệp Phàm, lúc này Diệp Phàm dần dần tỉnh lại.

Hắn vừa tỉnh lại thì phát hiện xung quanh đều là hoa đào, hắn đang nằm dưới gốc cây anh đào.

“Đây là đâu?”

Diệp Phàm quan sát xung quanh.


“Đại ca ca, anh tỉnh rồi?”

Lúc này một giọng nói dề nghe quanh quẩn bên tai Diệp Phàm, hắn nhìn thấy Kimura Sakurako mặc vày dài thêu hoa anh đào xuất hiện, nhìn hắn với ánh mắt ái mộ.

“Kimura Sakurako, là cô đã cứu tôi?”

Diệp Phàm nhìn thấy Kimura Sakurako, nhăn mày lại.

Lúc trước lão tổ hoàng gia Anh Quốc thúc giục Bát chỉ Kính suýt nữa giết chết hắn, hắn nhìn thấy một bóng người xuất hiện, sau đó đột nhiên mất đi ý thức, chờ đến khi tỉnh lại hắn đã xuất hiện ở đây.

“Đúng vậy, đại ca ca, nếu không phải em kịp thời đuổi đến, anh đã gặp nguy hiếm.”

Kimura Sakurako đau lòng nói.

“Đây là đáu?”

Diệp Phàm hỏi lại.

“Nơi này là thế giới của chúng ta, đại ca ca, sau này chúng ta sẽ sống ở đây được không, không có ai sẽ đến làm phiền chúng ta, cũng sẽ không có ai lại làm tốn thương đại ca ca.”

Kimura Sakurako si mê nói.

Diệp Phàm nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Cô bị điên à? Ai muốn sống ở đây với cô?”

Kimura Sakurako lại xông lên ôm chầm lấy Diệp Phàm, nói: “Đại ca ca, em sẽ không đế anh rời đi!”


Bình luận

Truyện đang đọc