Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chương 1007: Hoàng cung Yêu HoàngCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ha ha, để xem mày giết tao kiểu gì, chỉ sợ mày không có cái tài đó” Hùng Văn Ân cười lớn.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đeo cái này vào, tôi đưa anh đi vào” Lịch Ám Tây xoa cái cổ suýt bị bẻ gấy của mình, lấy một cái gông vứt cho Tân Trạm.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Làm phiền dẫn đường”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người một trước một sau, chẳng mấy chốc đã vào trong từ cửa sau.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hùng Văn Ân tuy là cận vệ của Yêu Hoàng, quyền cao chức trọng, nhưng không thể nhốt phạm nhân ở nơi quá dễ thấy.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên ngoài, có mấy tên thị vệ đang đứng, nhìn thấy anh, tên cầm đầu cười lạnh.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gã bước đến nhìn Tân Trạm, đưa tay định dạy dỗ anh một phen “Tôi khuyên cậu tốt nhất là cút ra xa” Anh thản nhiên nói “Mày liều đấy, nhưng bây giờ đến cả linh khí của mày cũng bị khóa rồi, mày chỉ là một thăng vô dụng thôi” Tên thị vệ cười ha ha, giơ tay tát thẳng mặt anh.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bịch!”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh túm lấy cổ tay tên thị vệ, sau đó tăng lực.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh đánh bay gã, hàm răng gã bay cả ra ngoài không sót cái nào.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Mày, sao mày tháo gông được?” Mặt Lịch Ám Tây biến sắc, không dám tin.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tân Trạm cười lạnh, tung một cước, người Lịch Ám Tây giống như một viên đạn bị bản ngược ra sau, thân mình xuyên qua sân đập vào cửa phòng.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hùng Văn Ân và mọi người trong phòng thấy vậy đột nhiên đứng dậy, ai nấy cũng tỏ ra giật mình.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bọn họ không thể ngờ, anh lại dám trực tiếp ra tay ở giữa hoàng cung, đánh trọng thương thị vệ của hoàng cung.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên người anh tỏa ra khí thế mạnh mẽ, ột bước đi lại mạnh hơn một phần.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong mắt anh, sát khí ngày càng nồng đậm.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có thể nói, chính anh là kẻ đã hại Vũ Thiên à 8 Yết, hại Vũ Ánh Nguyệt.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh từng nói, phải giết chết Lịch Ám Tây và Hùng Văn Ân thì nhất định sẽ làm được.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong sân, một luồng khí đang tụ lại nơi anh, khiến mặt đất chấn động, phòng ốc rung lắc.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh giơ tay đánh một chưởng khiến cửa phòng nổ tan tành, Vũ Ánh Nguyệt cũng bị linh khí của anh quét ra ngoài.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hùng Văn Ân nghiến răng nghiến lợi, cố gắng chống lại áp lực kinh người, lấy ra một miếng lệnh bài.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong lúc hắn nói chuyện, đã bóp vỡ lệnh bài trong nháy mắt.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong khoảnh khắc đó Hùng Văn Ân dường như đã khởi động trận pháp trong hoàng cung rồi.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, đây là thủ đoạn cuối cùng của anh ta, bản thân anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cho dù sau đó bản thân phải chịu phạt nhưng chỉ cần bây giờ có thể giết chết Tân Trạm, anh ta không buồn bận tâm nữa.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Theo luật, nếu người của yêu tộc đi nhầm vào hoàng cung thì sẽ bị giam trăm năm trong địa lao, mày thử đoán xem, một con người xông vào hoàng cung, làm thị vệ bị thương, sẽ có kết cục như thế nào?”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cái nhìn này khiến anh ta không cười nổi nữa, rùng cả mình, thoắt cái cảm giác cái chết đang kéo đến mạnh mẽ xâm chiếm toàn thân anh ta.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Trận pháp này, có tác dụng khắc chế linh khí của con người”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Trước tiên phải đưa Vũ Ánh Nguyệt ra ngoài đã mới dễ dàng làm việc”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Muốn chạy hả, nằm mơ đi!” Hùng Văn Ân cười lạnh, anh ta tưởng rằng anh đang sợ hãi.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ