CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



Tuy rằng làm người ngoài cuộc, nhìn những bước làm của Tân Trạm đều rất ung dung, nhưng kì thực mỗi phần, đều là phương pháp mà rất nhiều tu sĩ đều không làm được.

Sở hữu phương pháp luyện đan cực mạnh, có thể bày bố ra loại trận pháp cao cấp, nắm giữ ngọn lửa mạnh mẽ, có thể đối phó với cảnh thần phó phân của Hỏa Sát.

Những việc này hoàn toàn không dễ dàng, mà Tân Trạm lại có thể tự mình làm mọi bước.

Tam trưởng lão đã bị quỷ phách và Hỏa Sát thiêu đốt nhiều năm như vậy, đã đi khám rất nhiều thầy thuốc nhưng cũng chẳng có tác dụng.

Mà Tân Trạm mới ở đây hơn mười ngày, liền lập tức hóa giải vĩnh viễn các phiền phức của cô ấy.

Mà còn gián tiếp cứu được Hỏa Vũ Tông.

Lãnh Uyên Thư lúc này như giống như nằm mợ, việc mà cô lo lắng trong nhiều năm cứ thế mà được giải quyết xong.


Cô đột nhiên có chút hối hận, cô đã có cái nhìn sai về Tân Trạm.

Luyện đan, trận pháp, thậm chí tu vi của bản thân cũng rất mạnh, quan trọng là còn rất trẻ tuổi.

Người như vậy, thật không có thân phận gì sao, hay đây chỉ là do điều tra không kĩ càng, nên không tra ra được mấu chốt.

Hơn nữa, cho dù Tân Trạm là một người tu luyện bình thường không có gốc rễ gì, thực lực thiên phú cỡ này, ở toàn bộ đại lục, cũng tuyệt đối là lông phượng sừng lân.

Điều này làm cho khuôn mặt Lãnh Uyên Thư đỏ lên, vô cùng xấu hổ.

Cô nhìn chằm chằm Tân Trạm, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ khó tả.

Hỏa Sát đã bị trừ khử, Tam trưởng lão khôi phục khống chế đối với thân thể.

“Tôi, hiện tại đã khỏe rồi?”

Ông ta mở mắt, nhìn hai tay, giọng nói cũng run rẩy vì phấn khích.

Mặc dù lúc này bộ dạng có chút chật vật, trên người chồng chất vết thương, nhưng một cảm giác thoải mái đang từ từ lan ra khắp người.

Lúc trước cơ thể nặng nề như bị núi đè, mà nay cảm giác này đã biến mất.

Tam trưởng lão cảm thấy mình nhẹ như yến, đột nhiên khôi phục cảm giác dễ chịu, khiến ông ta không nhịn được mà huýt sáo.

“Chữa khỏ những vết thương bên ngoài, ông sẽ khôi phục hoàn toàn”
Tân Trạm nuốt mấy viên thuốc, khôi phục một ít linh khí thần thức, mở miệng đáp lại.

“Tu vi của tôi còn có thể khôi phục sao?” Tam trưởng lão kích động nói.

“Ông trước đây bị thương quá nặng, tu vi không thể khôi phục, nhưng ông có khả năng tu luyện lại một lần nữa” Tân Trạm hỏi.

“Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi”
Khuôn mặt Tam trưởng lão đỏ lên, vô cùng vui vẻ.

Không chỉ thân thể có cảm giác thư thái, hơn nữa tu vi còn có thể tiếp tục tu luyện, ông ta còn có cái gì chưa thỏa mãn nữa..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc