CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



“Cái này dễ thôi.

Anh có một bảo vật hình tháp đen khổng lồ.

Chẳng qua đó chỉ là đồ giả, không đánh chết người được.

Nhưng nếu em tư để tất cả sâu vào dưới tháp đen, lúc đè xuống, chúng sẽ cắn xé nhau, biến thành thịt nát hết cả” Tân Thiên hoàn toàn thất vọng.

Nói xong, ba người không ngừng thảo luận, hoàn thành kế hoạch.

Mà hai người Tân Trạm cũng phát hiện ra, Ngô Bình Nhi vô cùng am hiểu Khương Thời Miễn.

Cô không những chỉ ra những sai lầm nhỏ của Tân Trạm mà còn giải thích cho anh về Đại Ma Môn cũng như chuyện của Khương Thời Miễn.

“Thật thú vị! Khương Thời Miễn vốn muốn giết Tân Trạm, vậy mà bây giờ, chúng ta lại mượn tên tuổi của anh ta để thu lợi cho bản thân.

Không biết anh ta có suy nghĩ gì về việc này nhỉ?”
Sau khi thảo luận xong, Tân Thiên nhếch mép cười một tiếng, vô cùng hào hứng.

“Ngô Bình Nhi hiểu rõ người trong Ma môn như vậy, sợ rằng cô ấy thực sự có quan hệ với Ma môn?”
Tân Trạm thầm nghĩ, sau đó nhớ thật kỹ chuyện này.

Mặc dù anh rất muốn làm rõ chuyện này, song, thời gian cấp bách, việc lấy được báu vật mới là việc quan trọng nhất.


Vì tiên châu của Ngộ Đạo Văn không thể bỏ vào túi đựng đồ, Tân Trạm chỉ có thể giữ lại hai cái sử dụng trên đường, ba cái còn lại thì để vào trận pháp đặt ở trong núi hoang bảo quản.

Đối với cách này của em tư, Tân Thiên có chút thán phục.

Người bình thường nếu biết được công dụng của tiên châu, họ chắc chắn sẽ liều lĩnh sử dụng hết.

Dù ích lợi khác có lớn hơn đi chăng nữa, họ cũng không muốn đánh mất lợi ích trước mắt này.

Vậy mà Tân Trạm lại có thể nhãn nhịn, quả quyết đặt chúng ở chốn hoang vu này.

Quả thật khí phách của anh đúng là hơn người.

Trách không được đại ca và em ba lại đánh giá cao Tân Trạm như vậy.

Em trai của anh ta thực sự rất có tài.

Làm xong những chuyện này, Tân Trạm cảm thấy thời gian còn lại rất ít.

Mấy ngày nay, anh với Ngô Bình tìm kiếm bảo vật khắp nơi.

Trong túi đựng đồ của bọn họ còn có mắt thông linh của Tê Tuấn Kiệt vẫn chưa được tìm hiểu rõ ràng.


Thứ lại lưu lại ấn tượng khá sâu sắc cho anh.

Sau khi lấy được báu vật, anh nhất định phải sắp xếp thời gian, tu luyện cái này cho thật tốt.

“Mọi người lên tiên thuyền trước đi.

Lần này, em sẽ sử dụng toàn bộ sức lực của linh thạch, đảm bảo đêm nay, chúng †a có thể tìm thấy ít nhất ba món báu vật”
Vừa nhắc đến bảo vật, đôi mắt của Tân Thiên lập tức phát sáng lên.

“Đúng rồi em tư, nếu lấy được báu vật…” Ba người ngồi trên tiên thuyền nhưng chỉ có một mình Tân Thiên cười nói.

“Bản đồ báu vật là do Tân Trạm lấy được, thuật pháp mô phỏng hơi thở cũng là do Tân Trạm thi triển.

Nếu có báu vật, anh chỉ xin lấy một cái là đủ rồi”
Tân Trạm còn chưa lên tiếng, thì Ngô Bình Nhi đã mở lời trước, nhìn thấu suy nghĩ của Tân Thiên.

Tân Thiên im lặng, anh ta cảm thấy, với cống hiến của mình, anh ta phải lấy ít nhất ba món báu vật.

“Dù sao tôi cũng không có nhiều chuyện, không muốn chiếm lấy lợi ích của người khác” Ngô Bình Nhi khiêu khích Tân Thiên, phá nát suy nghĩ của anh ta.

Mặt của Tân Thiên trở nên tối sầm lại.

Cô gái này nói như vậy là có ý gì, sao giống như nhị ca anh đang chiếm lấy tiện nghi của em trai vậy.

“Không qua được cửa của nhà họ Tân, là trở nên hào phóng như thế! Cô đúng là không tệ!” Tân Thiên nhìn Ngô Bình Nhi nói.

“Anh nói cái gì?” Mặt của Ngô Bình Nhi đỏ lên, cô ta có chút ngượng ngùng.

“Tôi chẳng nói gì cả! Ý tôi là, thân là anh hai của Tân Trạm, trước đó em tư có về nhà mà tôi không kịp trở về, nếu lần này lấy được báu vật, tôi muốn lấy một nửa số đó” Tân Thiên cười lạnh: “Dù sao chúng tôi cũng là người nhà họ Tân, không phải là người ngoài.”.


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc