CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



Ở ngôi mộ của đại năng cũng là anh vạch trần Ma Tôn, dẫn đến chuyện xảy ra sự thay đổi, nhà họ Sài không thể không sớm bại lộ.

Bây giờ ông ta còn cướp đi truyền thừa Tiên Tôn mình nhung nhớ trong lòng đã lâu.

Không còn, tất cả đều không còn.

“Đáng chết, kẻ này đáng chết”
Sài Chính Đạo nổ tung mặt đất hét tỉ lên, đôi tay chảy máu, sau đó mới thở hổn hển ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy thù hận ngút trời.

“Không sao, đệ tử của Ma Tôn nên tràn đầy sự tức giận và căm phẫn trong lòng”
Tố Thế Ma Tôn ở một bên nhìn, hài lòng gật đầu.

Tiền bối, tôi có một thỉnh cầu” Sài Chính Đạo nói: “Lát nữa đánh vào thế giới kia của Tiên Tôn, nhất định phải để tôi tự tay giết chết Tân Trạm”
“Yên tâm, bản tôn sẽ đích thân bắt tên này, để cho cậu tra tấn” Tố Thế Ma Tôn kiêu ngạo nói.

“Bây giờ cậu phải kìm nén cơn tức này, đi gặp người bạn già của cậu một lần trước”
Ánh mắt Tố Thế Ma Tôn nhìn về phương xa, đột nhiên bay ra.


“Đi”
Sài Chính Đạo vừa suy nghĩ, vết thương trên đôi tay cũng lành toàn bộ, anh ta thả người bay lên, người nhà họ Sài cũng bay theo sau.

“Thiếu chủ, Ma Tôn đến”
Người đàn ông râu ngắn bỗng nhiên ngẩng đầu, đám người cũng cảm nhận được, nhìn về phía đó.

Mặt đất phương xa, một cỗ sương mù đen nhánh khiến người ta sợ hãi bay đến trước mặt đám người nhà họ Sài, Tố Thế toàn thân toả ra khói đen, từ từ rơi xuống trận pháp phía trước.

“Tống Linh Thông, chúng ta lại gặp mặt”
Sài Chính Đạo lấy một tư thái của kẻ thắng cuộc nhìn xuống Tống Linh Thông.

Tuổi hai người xấp xỉ, cũng đều là đệ tử dòng chính của hai nhà, thiên phú dị bẩm.

Nhà họ Sài và nhà họ Tống lại có đủ loại ân oán ngày xưa, cho nên gần như từ lúc mới ra đời, bọn họ đã bị thế lực khắp nơi so sánh, mạnh yếu cao thấp.

Nhưng Sài Chính Đạo lại cố gắng, anh ta phát hiện độ cao của mọi người trong mắt Tống Linh Thông còn cao hơn mình nửa khúc.


Giống Sài Chính Đạo anh ta cho dù thể hiện như thế nào, tu vi tăng cao bao nhiêu, từ đầu đến cuối cũng không sánh nổi Tống Linh Thông này.

Nhưng lần này là anh ta thắng, Sài Chính Đạo cười lạnh.

Nếu là trước kia, lấy tư thái bây giờ của anh ta đối mật Tống Linh Thông khẳng định sẽ sảng khoái không thôi, nhưng lúc này trong lòng anh ta đã bị suy nghĩ trả thù Tân Trạm lấp đầy, cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng nữa.

Tống Linh Thông cũng nhìn về phía Sài Chính Đạo, không mở miệng, cũng không căng thẳng bao nhiêu.

“Có chút thú vị Tố Thế Ma Tôn liếc qua trận pháp này, chỉ nhàn nhạt nói mấy chữ.

Sau đó ông ta khinh thường cười một tiếng, khói đen bên ngoài cơ thể đột nhiên ngưng tụ tành một bàn tay màu đen cực lớn.

Tất cả mọi người căng thẳng, không biết trận pháp bọn họ vất vả bố trí có thể ngăn cản công kích của Tố Thế Ma Tôn hay không.

OanhI Bàn tay màu đen kia rơi xuống giống như thiên thạch, bỗng nhiên đập xuống.

Trên trận pháp, từng đạo ánh sáng thần kỳ lấp loé, ngưng kết thành một vòng bảo hộ ngăn cản.

Cả hai chạm vào nhau, tiếng va đập vang lên bốn phương, trên vòng bảo hộ này đột nhiên xuất hiện vô số vết rách nhỏ.

Đám tu sĩ khiếp sợ, trận pháp này dường như không ngăn cản nổi công kích của Ma Tôn.

Tố Thế Ma Tôn lại lần nữa nâng bàn tay lớn màu đen võ xuống một phát..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc