“Cho dù anh biết đàn, vậy anh có bảo vật đàn cổ sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Uyên trừng Tân Trạm một cái.
“Cái này thực sự không có” Tân Trạm mỉm cười.
Đàn ra thanh âm thần tiên đương nhiên cũng không phải đồ bình thường, giống như đàn cổ của Dung Nguyệt trước đây, trên thực tế cũng là bảo vật.
Đương nhiên, Tân Trạm cũng không định phá hỏng hành trình của Tô Uyên.
Dù sao hai người ở chung một chỗ, đến Thưởng Nguyệt Các nghe đàn ít ra cũng là chuyện thú vị.
Nhưng nếu như đã dự định đến Thưởng Nguyệt Các, hai người họ sẽ không đi đến trong Tụ Bảo Các.
Tô Uyên đeo mạng che mặt, xuyên qua thành phố cùng Tân Trạm, đến bên ngoài Tụ Bảo Thành.
Thưởng Nguyệt Các không nằm trong Tụ Bảo Các, mà là trong thành phố Mạc Châu.
Đợi Tân Trạm và Tô Uyên đi khỏi thành phố, Sử Thi Vũ và Phó Mãn Nhi cũng tình cờ bay đến.
“Thánh nữ Tô muốn đến thành phố Mạc Châu sao?” Sử Thi Vũ hạ xuống, biết rõ còn cố tình hỏi.
“Nhưng thành phố Mạc Châu và Tụ Bảo các chỉ cách nhau mấy trăm dặm, hơn nữa nghe đàn đặc biệt cần chú ý đến cảnh vật, tốt nhất trước đó không cần vận chuyển linh khí, mới có thể bình tâm, nếu vậy không bằng ngồi lên thuyền bay của tôi qua đó.”
Sử Thi Vũ mỉm cười, không đợi Tô Uyên nói chuyện đã giơ tay lên.
Nhất thời một luồng linh quang bay tới, sau đó không ngừng biến to trong không trung.
Đây là một chiếc thuyền bay tỉnh xảo, toàn thân mang theo kim khí, trên đó còn có ba tầng lầu, ánh sáng tràn ngập bốn phía, trên linh châu còn khắc họa ba trận pháp huyền diệu, bảo khí dâng trào, thu hút ánh mắt của người khác, nhưng lại vô cùng thoát tục.
Mà khi thuyền bay này vừa xuất hiện, đột nhiên không ít ánh mắt tu sĩ trong ngoài thành phố bị thu hút, bắt đầu nghị luận.
Cũng có rất nhiều tu sĩ lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, linh châu như vậy không phải là tu sĩ bình thường có thể sở hữu.
“Thánh nữ Tô, thuyền bay này là trước đây tôi dùng ba chiêu chiến thắng thiên tài của một gia tộc khác trên võ đài, khi nổi tiếng khắp thiên hạ, nhà họ Sử vì muốn khen thưởng tôi đã đặc biệt tạo ra vật này, giá cả ba ngàn tử kim linh tệ, tốn mất mười năm”
“Ngồi trên thuyền bay này, cho dù là đi đến nơi cực lạnh hay là trong sa mạc nóng bỏng đều sẽ không bị khí hậu bên ngoài ảnh hưởng một chút nào, hơn nữa vô cùng thoải mái, tu sĩ ngồi trong đó sẽ giống như đi trên mặt đất vậy”
Sắc mặt Sử Thi Vũ đắc ý, tự mình khoe khoang, hơn nữa cố ý phóng to giọng nói, như là sợ Tô Uyên và Tân Trạm không nghe thấy.
“Tôi nghĩ không cần đâu, chỉ cần ở cùng Tân Trạm, chúng tôi bay qua đó cũng không sao cả” Tô Uyên lắc đầu nói.
“Tân đạo hữu, rõ ràng là Uyên Nhi đang nghĩ tới thể diện của anh, nhưng trước khi nghe Đạo Khúc tốt nhất không nên vận chuyển linh khí, chuyện này anh cũng nghe thấy rồi.
Vì tốt cho Uyên Nhi, để cô ấy ngồi trên thuyền bay tốt hơn, có lẽ anh sẽ không để ý chứ” Phó Mãn Nhi cũng nói.
“Đương nhiên không để ý”
Tân Trạm cầm tay Tô Uyên, cười nói: “Nhưng thực sự chiếc thuyền bay này quá rác rưởi, hoàn toàn không xứng với Uyên Nhi, tôi nghĩ không cần thiết ngồi đâu”
“Ha ha, tôi không nghe lầm chứ”
Sử Thi Vũ nghe thấy vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng nói: “Anh nói thuyền bay của tôi kém sao?”
Sử Thi Vũ kinh thường, đương nhiên anh ta có sức lực của mình.
Chiếc thuyền bay nhà họ Sử tạo ra này có giá cả đắt đỏ, dùng vật liệu xa xỉ.
Đừng nói trong Cực Hàn cung, cho dù trong sâu Bắc Vực, có thể tốt hơn thuyền bay này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ