CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



Đổng Tương Hàn càng giống như tượng sáp bằng đất sét, ngây người tại chỗ.

Chẳng trách mình vẫn luôn chưa thu phục được hồn phách của Chu Lam này, cho dù là tăng lên đến thất phẩm, vẫn là không có cách nào.

Ông ta không bao giờ nghĩ đến con tước điểu nhỏ mà mình không mấy xem trọng này lại thực sự là huyết mạch của Chu Tước.

Mẹ nó chứ vậy mà là thánh thú, thậm chí đạt tới đỉnh phong của thần thú.

Nếu không phải Tân Trạm duy trì trận pháp, bọn họ cũng sẽ phóng ra tối đa linh khí, sợ rằng cho dù trận pháp bị nổ tung, cũng không thể nhìn thấy hồn phách thật sự của thần thú này.

Ngô Thái Vĩnh cũng sững sờ, nhìn Tân Trạm mà hít vào một hơi khí lạnh.

Đây là Chu Tước, một trong bốn Thánh thú, nó thực sự là thú bản mệnh của Tân Trạm.

Điểm này sợ rằng chú hai cũng không biết.

Đạo hữu Trình này rốt cuộc là người như thế nào?

Trước đây mình cũng không hỏi rõ, cứ tưởng chỉ là một mỹ nam ưu tú ở thượng giới đại lục, vì cứu chú hai nên được chú hai cảm kích và ngưỡng mộ.

Nhưng bây giờ xem ra mình vẫn suy nghĩ đơn giản quá.

Hồn của linh thú xuất hiện, trận pháp cũng tự nhiên mà kết thúc.

Linh hồn của Chu Tước chỉ xuất hiện trong tích tắc, rồi biến mất trong nháy mắt.

Ánh sáng đỏ trong đại điện tan biến và trở lại bình thường.

Nhiệt độ nóng bỏng cũng biến mất không chút tăm tích, tựa như chưa từng xuất hiện.

Nhưng sau sự xuất hiện của linh hồn Chu Tước mang lại sự chấn động cho mọi người, một lúc lâu vẫn chưa kết thúc.

“Đạo hữu Trình, con linh thú này thật sự là cậu gặp ở thời Nguyên Anh rồi ký khế ước sao?” Đổng Tương Hàn nhìn Tân Trạm có chút cứng ngắc cười nói.

“Đúng là như vậy, lúc đó nó bị các tu sĩ đuổi giết, không có cách nào chạy thoát rồi liền chạy đến trong Thức Hải của tôi lập khế ước”

Tân Trạm cũng bất đắc dĩ mỉm cười, anh cũng không ngờ Chu Lam lại có thân phận như vậy.

Nhưng bọn tộc Chu Lam này, khi lấy tên người, sẽ đặc biệt chọn họ Chu, có lẽ tổ tiên biết nguồn gốc huyết mạch của mình?
Nhưng anh bạn nhỏ này, có vẻ như đã lộ ra một chút ảo ảnh của thần hồn Chu Tước.

Nhưng lúc đó không quá rõ, mình cũng không phân biệt được ảo ảnh đó là gì.

Bao gồm cả Đổng Tương Hàn, ba vị trưởng lão thái thượng đều nhìn Tân Trạm vẻ mặt kỳ quái, trong lòng run rẩy.

Thánh thú, đây là một linh thú cao cấp hiếm có trên thế gian, dù là Độ Kiếp Cảnh mọi người cũng phải cầu xin.

Cho dù huyết thống không thuần khiết, dẫn đến hai linh hồn tách rời, nửa kia cũng là linh thú thất phẩm.

Còn tưởng răng cậu đã trải qua một cuộc khủng hoảng sinh tử nào đó, gặp được cơ duyên ngàn năm nào đó, lúc này con tước điểu này đã nhận ra chủ nhân.

Kết quả là bị đuổi giết, hoảng sợ chạy tới Thức Hải của cậu, đây là vận khí gì chứ!
Khi bọn họ ở thời Nguyên Anh, nếu nhặt được linh thú ngũ phẩm, nói không chừng họ sẽ vui vẻ ba ngày ba đêm không ngủ.

Kết quả người ta ở thời Nguyên Anh nhặt được một thánh thú tự động chạy đến ký khế ước, còn không coi trọng.

Đây là theo lý lế gì chứ!
Bao gồm cả Ngô Thái Vĩnh và một số người đều vô cùng hâm mộ..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc