CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



“Anh, kỳ thật ra phẩm hạnh của Tam trưởng lão cũng không tệ lắm, phần lớn các đệ tử không có phe phái ở trong tông môn đều rất kính trọng ông ấy.

Nhưng ngược lại là người bên phía đại trưởng lão lại có chút âm độc” Nhắc đến đại trưởng lão, Trác Cư hừ nhẹ một tiếng nói.

“Đã từng có chấp sự đắc tội ông ta, ngày thứ hai liền bị yêu thú cắn chết còn kéo tới trước sơn môn, buồn cười nhất chính là yêu thú kia chỉ có trình độ Nguyên Anh, căn bản không phải là đối thủ của người chấp sự, hoàn toàn là cố ý để cho chúng tôi nhìn.”
“Tông chủ của các người mặc kệ sao?” Tân Trạm hiếu kỳ nói.

“Tông chủ mới chỉ là phụ nữ, hơn nữa tu vi hơi thấp, bây giờ có thể ổn định loạn lạc ở trong tông môn, đã cực kỳ cố hết sức” Trác Cư cười khổ nói.

“Xem ra tông môn của các anh cũng đủ loạn”
Tân Trạm cười lạnh nói: “Tôi thấy, anh kéo tôi đến cũng là muốn tôi giúp đỡ tam trưởng lão của các anh”
“Thưa anh, tôi không dám giấu diếm, quả thật tôi có ý nghĩ này”

Trác Cư lúng túng nói: “Nhưng danh ngạch của Linh Trì, cơ bản đều bị đại trưởng lão chiếm cứ, cho dù anh có một mình lên núi, chỉ cần là muốn thông qua phương pháp bình thường để tiến vào Linh Trì, muốn lấy được danh ngạch, cũng nhất định sẽ đắc tội một mạch đại trưởng lão”
“Nếu như không phải như thế, tôi đã sớm giết anh, nhưng nếu như ngày sau lại còn giấu diếm, anh tự hiểu kết cục của mình đi” Tân Trạm cười lạnh nói.

“Cũng không dám nữa”
Mồ hôi lạnh của Tân Trác chảy ròng ròng liền vội vàng gật đầu.

Anh ta không nghĩ tới mình hơi lo lắng một chút, lập tức liền bị Tân Trạm nhìn thấu, tâm trí Tân Trạm cao như thế, sau này anh ta vẫn nên thành thật một chút thì hơn.

Tân Trạm lấy Yêu Hoàng kiếm mà Nhật Húc Yêu Hoàng cho, khiến đám yêu thú tránh ra, cho nên khi mấy người Trác Cư đi vào mất trọn vẹn mấy tháng, mà chỉ một tuần, hai người đã rời khỏi dãy núi.

Mấy ngày nay, Tân Trạm lại hỏi thăm một chút sự tình có liên quan đến Tam trưởng lão từ Trác Cư.

Trác Cư là thân tín của đối phương, bí mật biết đến không ít, Tân Trạm lại lật ký ức mà cha để lại, đại khái có phán đoán từ tình huống của đối phương.

Ngồi phi thuyền của Trác Cư, hai người rất mau tới đến trước một ngọn núi cao vút.

Trước người bọn họ là một sơn môn trang hoàng tinh xảo bàng bạc hai bên lần lượt trưng bày các loại pho tượng Thần thú rất lộng lẫy.

Đứng ở trước sơn môn liền cho người ta một loại cảm giác rằng bản thân nhỏ bé, mà tông môn thì như núi cao, không thể khinh nhờn khí thế cường đại.

Chẳng qua là vật này chỉ có thể nhìn sơ, nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, pho tượng và sơn môn đã cũ kĩ, xuất hiện một chút vết tích của năm tháng.


Hiển nhiên là rất lâu không xử lý sửa chữa.

Cũng theo lời Trác Cư nói, Hỏa Vũ tông những năm gần đây đang có xu thế suy tàn.

Sơn môn chính là bề ngoài của một tông môn, cũng đã không có người dụng tâm tu sửa, hiển nhiên nội bộ cũng đã khác xưa, có người động tâm tư.

“Anh Trác, anh đã về”
Đệ tử trông coi sơn môn thuộc về một mạch Tam trưởng lão cho nên khi Trác Cư mang người đến, đều hưng phấn chào đón.

“Mấy ngày này khi anh đi, bên phía trưởng lão kia không có gì động tĩnh gì chứ” Trác Cư hỏi.

“Tạm thời không có, nhưng đệ tử bên kia thả tiếng gió ra nói này chín danh ngạch đi đến Lăng Trì, bọn họ muốn chiếm lấy toàn bộ, chúng ta bên này ai dám đi liền đánh tới tàn phế” Một tên đệ tử tức giận thở phì phò nói.

“Hừ, khẩu khí của bọn họ ngược cũng không nhỏ” Trác Cư hừ lạnh một tiếng.


Những đệ tử này đều là một mạch Tam trưởng lão, đương nhiên sẽ không ngăn cản hai người, Tân Trạm cứ như vậy thoải mái lên núi.

Mà từ lòng núi bắt đầu, liền có kiến trúc lớn dần xuất hiện, nhìn xem số lượng cũng không nhỏ, lại rất nhiều rường cột chạm trổ, là một tông môn rất có khí phái, chí ít xứng với tên tuổi là một trong ba tông môn mạnh nhất ở nước Đại Vũ.

Nhưng Tần Trạm lại chú ý tới kiến trúc cao lớn ở hai bên những con đường này, phòng ốc đã có chút cũ nát không chịu nổi, không người lại ở.

Có vài thanh niên nam nữ ăn mặc quần áo bình thường đi qua đi lại ở những kiến trúc này, những người này là đệ tử ngoại môn của Hỏa Vũ tông, tu vi phổ biến ở khoảng Kim Đan và Nguyên Anh cảnh.

Lại đi lên, chính là nội môn, linh khí trở nên nồng nặc hơn, tu vi của các đệ tử cũng tăng lên không nhỏ, số đệ tử ở đây đều là cảnh giới Thất Khiếu kì sơ giai, số ít cũng có trung giai.

Không giống như Trưởng lão của Hỏa Vũ tông, Tam trưởng lão ở gần trên đỉnh núi..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc