Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 971: Chùy tiên khíAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Quốc Tuấn nhìn Tân Trạm nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha, anh thật đúng là liều mà. Nói cho anh biết, chờ sau khi tôi gõ chuông rồi thì ngay cả cơ hội chuyển bại thành thăng anh cũng không có đâu” Trương Quốc Tuấn khinh thường cười khẽ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được, vậy tôi sẽ chơi với anh một trận vậy. Hai chúng ta cược thêm, đó chính là nếu như ai thua thì phải chui qua háng đối phương” Tần Trạm cũng nhẹ giọng nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không ngờ anh lại chủ động muốn bị mất mặt như thế, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mở cặp mắt của anh ra xem Trương Quốc Tuấn tôi sáng tạo nên kỳ tích này”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tân Trạm, anh coi chừng đấy, đây vĩnh viên là độ cao mà anh không thể nào sánh bằng được”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đùng!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một âm thanh vang dội truyền đi khắp cả quảng trường, lan ra bốn phía, bao trùm trong chu vi trăm dặm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chuông lớn đẳng kia cũng bị một kích này của chùy làm ảnh hưởng, từng tiếng chuông ngân bắt đầu lan tràn ra.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, mặc dù tốc độ có giảm bớt nhưng cũng đột phá lên đến mười ba lần đánh, vượt qua ghi chép trước đó của Tân Trạm Cuối cùng, chuông dừng lại ở hồi thứ mười sáu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mười sáu nhát đấy, trời ạ, đây là chuyện mà ngay cả Thiên Kiêu mạnh nhất cũng không làm ra được”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Trương mới xứng đáng đứng thứ nhất, tên Tân Trạm kia đúng là không ra gì mà, bị anh Trương đánh một kích đã lộ ra nguyên hình rồi”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuấn, dáng vẻ vui mừng khôn xiết, không tiếc lời khen ngợi, vỗ tay hoan hô giống như chiến bại đã định.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên khán đài thật cao kia, gương mặt của trưởng lão Tuân cũng khẽ mỉm cười, Trương Thanh Long lại càng vô cũng đắc ý.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn lại Tân Trạm bên này, bầu không khí đã có chút ngột ngạt.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chỉ sợ nhất định sẽ thua thôi, Tân Trạm cũng không có một thanh chùy lớn như vậy”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Quá ghê tởm, rõ ràng Tân Trạm hoàn toàn xứng đáng chức danh võ giả trong giới chúng ta mà, kết quả lại bị Vấn Tông âm thầm bày mưu. Nếu không phải nhà họ Trương có chùy lớn kia thì làm sao Tân Trạm có thể thua chứ”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ít đám võ giả bên ngoài đều vô cùng đau lòng, cho dù bọn họ ủng hộ Tân Trạm nhưng cũng cho rằng trận chiến này đã không còn đường lui nữa rồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên đài cao, Trương Quốc Tuấn vừa rơi xuống đã chỉ vào dưới háng mình rồi cười to.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuông Thiên Kiêu, những người khác cũng không biết tên thật của mày sao? Hay là Vấn Tông cố ý đảo ngược trắng đen như vậy?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông lão đánh cờ đã từng nói với mình có bảy món thánh khí.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, chiếc chuông đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu Tân Trạm đã bị Vấn Tông đổi thành chuông Thiên Kiêu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
như chỉ là gõ thánh khí thì anh chắc chắn sẽ thẳng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dong!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng không phải là tiếng vang thảm thiết giống như sét đánh trước kia, khiến cho khắp nơi trên đất trời đều nổ vang mà chính là một âm thanh trong trẻo xuyên thấu vào mỗi ngõ ngách không gian.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vô số người bế quan, bày bao nhiêu trận pháp để che chở, tìm chỗ ẩn núp như thế nào cũng đều phải thức tỉnh, khôi phục lại trong tu luyện.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên bầu trời, chính bởi vì tiếng vang này thật lớn nên đám mây trắng trên bầu trời đều bị chấn động đến mức hoàn toàn tan vỡ, tách ra hai bên. Trong phút chốc, cả bầu trời như quang đãng hơn hẳn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từng hồi chuông vang lên, năm hồi, mười hồi, mười lăm hồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, dưới ánh mắt không thể tin được của tất cả mọi người, mưới tám hồi chuông vang lên, toàn bộ nơi này đều như rực sáng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bây giờ tôi là người đứng đầu Thiên Kiêu, còn người nào có ý kiến không? Ai cho răng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Tần Trạm lạnh như băng, anh trôi lơ lửng giữa không trung, đứng dưới mặt trời chói chang, ánh mắt quét qua bốn phía.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Khí tỉnh thần, đây là sao thế này?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Được ông ta nhắc nhở, lúc này rất nhiều người mới phát hiện vật trong tay Tân Trạm lại phủ đầy ánh sáng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cả trưởng lão Tuân cũng lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ nồng đậm, càng khiếp sợ hơn so với việc Tân Trạm gõ được mười tám hồi chuông.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ