Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chương 890: Vực Sâu Hắc Ám.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Trâu hừ lạnh, nói: “Tôi thà là chết cóng ở bên trong đấy, cũng không dùng đồ của cậu ta.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bộ ba Diệp Vũ Đình bọn họ, ai cũng đêu nhận được mảnh ngọc bội hiệu quả tăng cấp.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tên nhóc kia, cậu nhớ kĩ, trong vực sâu này có nhiều yêu thú dơi, kết thành từng đoàn từng đội, chúng kiêng kị nhất là tiếng vang, chú ý một chút đấy”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Càng đi xuống phía dưới, thì ngọn gió không biết từ đâu sinh ra kia càng thêm mãnh liệt, âm khí tràn ngập khắp nơi, lan ra mọi phía, ngay cả hai vách đá hai sườn vực sâu cũng kết ra những mảng băng sương.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
€ó điều, từ mắt thường cũng có thể nhìn ra, có Tân Trạm ở đây thì bùa chú nhập vào ánh sáng của mảnh ngọc bội kia mới càng thêm phần sáng ngời chói lọi, hiển nhiên, như thế thì hiệu quả càng tốt.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhẫn nại không được, bà lão nghiến răng, mặt dày bay đến bên cạnh Tân Trạm, Tân Trạm cũng không cự tuyệt, sau khi khắc họa bùa chú xong, bà lão lập tức cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thấy vậy, Diệp Vũ Đình khe khẽ lắc đầu, đi đến bên Tân Trạm, nói: “Anh Lam, xin anh chớ trách, thực ra ông Trâu không phải người xấu, lúc còn trẻ, ông ấy từng được ba tôi cứu, kể từ đấy ông ấy đã trung thành làm việc cho nhà họ Diệp chúng tôi, tôi luôn coi ông ấy như ông nội ruột của mình vậy. Có điều, tính tình ông ấy có chút kì quái, nhưng cũng vì sợ tôi bị tổn thương mà thôi” Diệp Vũ Đình tạ lỗi, nói.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chẳng qua chỉ là mấy người đứng nói chuyện với nhau, vậy mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Không hay rồi”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chẳng lâu sau, tiếng động do nham thạch rơi xuống đất truyền đến, vọng từ dưới vực sâu thẳm.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Rải thuốc bột nhanh lên, lũ yêu thú này thần trí thấp kém, đừng để bị chúng đem làm thức ăn hay kẻ thù nữa” Ông Trâu lúc ấy mồ hôi nhễ nhại, lên tiếng hét to.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tránh ra!”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khoảng chừng thời gian một nén hương trôi qua, đám dơi ấy toàn bộ đều bay mất đi không tung không tích, mọi người ai nấy đều thở gấp, hổn hển, đứng trên vách đá ở vực.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Trâu là người bị thương nặng nhất trong tất cả mọi người, toàn thân ông có hơn ba vết thương rách, ông đau đến nghiến răng nghiến lợi, y phục xộc xệch, nhìn trông thật nhếch nhác, thảm hại làm sao.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
cũng không muốn tiếp cận, nhưng chúng cũng dùng một số biện pháp bảo vệ mình.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi mọi người đã hoàn hồn ổn định, Diệp Vũ Đình phát hiện không thấy Tân Trạm đâu nữa, bất giác cau mày.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hừm, tên nhóc này tuy rằng có một chút thủ thuật tà môn ma đạo, nhưng thực lực.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mọi người nghe xong lời này đều cảm thấy không thoải mái, xuyên suốt một quãng đường, Tần Trạm đi theo cũng không làm gì sai cả, còn giúp bọn họ tăng cấp ngọc bội lên nữa, Ông Trâu nói như thế cũng quá là không nên rồi “Ông chết mười lần thì tôi cũng không chết được một lần đâu.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mọi người đi qua xem, phát hiện Tân Trạm chậm rãi bước ra từ trong khe đá, trước đó, anh giống như ở thể lỏng, hòa tan vào trong bức tường đá kia.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
So với vài người, đặc biệt là với ông Trâu, phải gọi là khác biệt một trời một vực.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hừm, coi như tên nhóc cậu may mắn”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đợi một chút rồi lên đường thôi”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Làm sao vậy?” Mọi người sững sờ.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tân Trạm vừa nói vừa thắp sáng Thông Thiên Đỉnh lên.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chẳng trách, tôi cứ cảm thấy chỗ bị đám dơi ấy căn vào ngứa ngứa” Liêu Khải Trạch cũng gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Loại đan dược giải độc này đối với Tân Trạm mà nói thì thật sự hết sức đơn giản, anh rất nhanh đã có thể luyện thành, rồi đem chúng phân phát cho mọi người.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không còn cách nào nữa, bản thân mình bị thương nặng nhất, nếu phát bệnh thì thật là rất phiền phức Mà mảnh ngọc bội của mọi người khi khai chiến với lũ yêu dơi ấy cũng hao tổn đi rất nhiều công lực, Tân Trạm lại phải gia cố lại bùa chú, Ông Trâu loay hoay mãi, cuối cùng cũng chịu để Tân Trạm khắc họa bùa chú cho mình, luồng khí băng hàn ở đây quả thực khiến ông không thể chịu nổi rồi.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi đưa mảnh ngọc bội cho ông Trâu, Tân Trạm còn cố ý trêu đùa.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Có anh Lam ở đây, quả thực là phúc phần của chúng tôi”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Anh Lam, anh biết trận pháp lại hiểu bùa chú, bây giờ còn tinh thông luyện dược, nếu không phải tu vi anh không cao, tôi còn nghỉ ngờ anh là…” Diệp Vũ Đình nói đến đây, bỗng mỉm cười, lắc đầu.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ