“Còn có ảo cảnh, tiên nhân mà các vị tiên bối nói đến là chuyện gì vậy?”
“Anh không biết sao?” Lão Hưng kinh ngạc nói: “Tôi tưởng đây là ảo cảnh có sẵn trong trận pháp Dung Thiên chứ?”
“Làm gì có những thứ này” Tân Bách Chiến dở khóc dở cười nói.
“Tuy sự khích lệ của tiền bối có tác dụng, nhưng mọi người đều có giới hạn cả, tôi vốn đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi, nhưng ảo cảnh này vừa xuất hiện thì đau đớn khi bị phản phệ trên người tôi đều đã biến mất cả” Lão Hưng nhớ lại rồi nói.
“Hơn nữa khi tôi tiến vào bên trong thượng cổ thì còn nhập vào trên người một vị tiên nhân, cho dù là vận chuyển khí tức hay là lưu chuyển linh khí thì đều lấy được lợi ích không nhỏ, giúp tôi phá tan trói buộc ngay lập tức.”
“Đúng vậy, tôi cũng là như vậy”
“Tôi cũng dựa vào việc nhập vào trên người tiên nhân mới bước qua được bước cuối cùng”
“Đây, đây là chuyện gì thế này?”
Tân Bách Chiến nghe mà chóng cả mặt, tiên nhân thượng cổ gì? Ảo cảnh gì?
Trong trận pháp Dung Thiên lấy đâu ra mấy thứ này, có lẽ lại là Tân Trạm làm ra rồi.
“Đúng rồi Bách Chiến, nếu ảo cảnh không phải thứ có sẵn trong trận pháp Dung Thiên thì hẳn là do vị tiền bối kia làm ra đấy, chờ lát nữa ngài ấy đi ra thì chúng ta nhất định phải cảm ơn ngài ấy”
Sắc mặt lão Hưng hồng hào lên, lộ vẻ cảm động nói.
Nếu không nhờ vị tiền bối này thì sợ là trong mười hai người họ, có một, hai người có thể đột phá đã là tốt lắm rồi, sao có thể tất cả đều kéo dài tuổi thọ, khôi phục tinh thần như bây giờ cơ chứ?
“Tiền bối hả? Các vị trưởng tộc, thực ra thằng nhóc này..
“
Sắc mặt Tân Bách Chiến tái xanh, hóa ra những trưởng tộc này lại xem Tân Trạm như vị lão tổ nào đó trong tộc rồi.
Có điều chuyện này cũng là bình thường, dù sao bình thường người sử dụng trận pháp Dung Thiên đều là người già cả.
Nhưng ông ta vừa định giải thích thì đã nhìn thấy trận pháp Dung Thiên run nhẹ.
“Tân Trạm sắp xuất quan rồi”
Bây giờ trong trận pháp chỉ có một mình Tân Trạm, nếu có thay đổi gì xảy ra thì tất nhiên là chỉ có Tân Trạm thôi.
Một tiếng “âm ầm’ vang lên, sương trắng phun trào.
Sau khi Tân Trạm kết thúc việc kết nối với trận pháp Dung Thiên thì trận pháp này đã tự đóng lại.
“Đi bái kiến tiền bối mau”
Vẻ mặt lão Hưng cực kì nghiêm túc, những trưởng tộc khác cũng lập tức gật đầu, tất cả mọi người là trang trọng nghiêm túc sử dụng lễ nghi của vãn bối đi tới.
Một lần dạy dỗ này như sinh ra họ lần thứ hai vậy, họ cảm thấy biết ơn vị tiền bối giúp họ vượt qua tử kiếp này từ tận đáy lòng.
Sương trắng tản đi, đám người lão Hưng kích động nhìn bóng người dần dần lộ ra ở bên trong.
Tuy rằng họ có thể dùng thần thức tra xét, nhưng không ai sẽ bất kính với tiền bối như thế.
Đầu gối của những người này bắt đầu gập lại, chuẩn bị quỳ xuống nói cám ơn.
Đúng lúc này thì Tân Trạm cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
“Bịch bịch!”
Lão Hưng nhìn thấy sườn mặt trẻ trung của Tân Trạm mà run lên một cái, quỳ thẳng xuống luôn.
Lão Dược cũng choáng váng, mặt mũi ngơ ngác.
Những vị trưởng tộc còn lại đều dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tân Trạm.
Không phải đã nói đó là một vị tiền bối tài giỏi, ông tổ của nhà họ Tân hay sao?.
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ