CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vốn dĩ ông ta muốn trực tiếp ra tay tóm lấy, nhưng bản tính của ông ta cẩn thận, lại theo bản năng cảm thấy có chút không bình thường.

“Phu quân, khách sáo với cậu ta làm gì chứ” Người phụ nữ không vui nói: “Tên khốn này, thằng đàn ông đê tiện của thứ con hoang kia, quỳ xuống chịu chết cho tôi”
“Ô? Xem ra miệng của bà vẫn chưa chịu đủ”
Tân Trạm quay đầu lại, một đường linh khí bay ra, lại đánh Người phụ nữ kế bên Cổ Hưng Sơn bay ra ngoài.

“Ông gọi tôi” Tân Trạm nhìn Cổ Hưng Sơn.

Nhìn thấy khuôn mặt này của Tân Trạm, Cổ Hưng Sơn lập tức há hốc mồm, ông ta như bị sét đánh trúng vậy, chỉ vào Tân Trạm, lắp ba lắp bắp nói không ra lời.

“Cậu, cậu là!”
Nhìn thấy Tân Trạm, Cổ Hưng Sơn suýt nữa hôn mê.


Chẳng trách mình lại cảm thấy ấn tượng sâu sắc như vậy, còn có thể không sâu hay sao? Tên nhóc trước mắt này, chẳng phải là những người vừa rồi mình náo nhiệt ở nghĩa trang Đại Năng hay sao.

Chàng trai trẻ trước mắt, chính là Tân Trạm liên tiếp đạt được hai tấm lệnh bài Vực chủ.

Bây giờ cả cái Thánh Cảnh, độ thảo luận cao nhất, chính là Tân Trạm.

Thậm chí mình còn liếm mặt, lúc trước chạy đến tìm Tân Trạm để chào hỏi, chỉ là đối phương căn bản không để tâm đến mình.

Mà bản thân mình, bây giờ lại gan to bằng trời, muốn dạy dỗ cậu ta.

Vực chủ vừa khen ngợi đối phương là thiên tài của Đông Vực, anh kiệt trẻ tuổi mà mình rất tán thưởng, ngươi lại chạy đến tìm phiền toái của Tân Trạm, đừng nói bản thân mình tìm chết, đơn giản là đang dẫn theo nhà họ Cổ cùng tìm chết!
Ngay trong chớp mắt, khắp người của Cổ Hưng Sơn đều chảy mồ hôi lạnh khiến cho ông ta như rơi vào hầm băng.



Ông ta nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi hơn, nếu như không phải bản thân ông ta may mắn mà biết được thân phận của Tân Trạm trước thì e rằng sẽ gây ra mối tai họa lớn cho bản thân ông ta và cả nhà họ Gổ rồi.

“Tôi nghĩ người đáng bị lột da rút gân trước chính là bà đấy!”
Cổ Hưng Sơn nổi giận đùng đùng và vươn cánh tay ra.

“Ha ha, thằng nhóc chết tiệt nhà cậu sắp tiêu đời rồi, cậu chết chắc rồi” Người phụ nữ lớn tiếng cười lên.

Thế nhưng tiếng cười của người phụ nữ còn chưa dứt thì đã bị Cổ Hưng Sơn hung hăng mà tát vào một cái.

Lần này ông ta xuống tay rất nặng, một mặt là vì ông ta cảm thấy vô cùng tức giận, mặt khác cũng vì ông ta muốn làm cho Tân Trạm xem.

Một tiếng chát vang dội của cái tát vang lên.

Người phụ nữ vốn dĩ không hề nghĩ đến việc ông ta sẽ tấn công nên bà ta không hề đề phòng một chút nào, thân thể mập mạp kia hét lên và bay ra ngoài..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc