“Vậy một món tôi cũng không cần” Ngô Bình Nhi tức giận nói.
“Tôi cũng không muốn, thậm chí, tôi còn có thể đưa cho em tư số bảo vật tôi tìm được trước đó” Tân Thiên nói: “Thế nào? Cô có muốn đưa cái gì không? Chẳng hạn như đưa người ra ngoài?”
“Anh!” Ngô Bình Nhi tức giận đến mức đôi mắt muốn bốc hỏa theo.
Tân Trạm dở khóc dở cười nhìn hai người gây chuyện, đành phải vội vàng chen ngang.
Cuối cùng, Ngô Bình Nhi chỉ lấy một món báu vật, Tân Thiên cũng vậy.
Nhìn hai người cãi nhau đến đỏ mặt như vậy, Tân Trạm cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu.
“Anh hai, anh có thể đưa cho em con bù nhìn được không?” Ngồi ở phía trên tiên thuyền, Tân Trạm nghiêm nghị lên tiếng.
Trước đó, khi Tân Thiên và Ngô Bình Nhi cãi nhau, anh đã nhìn thấy con bù nhìn của anh hai.
Tân Trạm vẫn luôn có hứng thú đối với những con bù nhìn.
Sau khi trở về Thượng giới Đại lục, có rất ít người còn sử dụng bù nhìn.
Cho đến bây giờ, bù nhìn mà Tân Trạm có cũng chỉ là Xuất Khiếu cảnh.
So với tu vi của anh, những con bù nhìn này đã không còn tác dụng.
Nhưng con bù nhìn của Tân Thiên, nó đã đạt tới tu vi của hợp thể cảnh, vô cùng thích hợp đối với anh.
“Đương nhiên là không có thành vấn đề gì rồi”
Tân Thiên không nhiều lời, trực tiếp lấy ra một con bù nhìn cho Tân Trạm.
Hơn nữa, con anh ta lấy ra nhìn qua cũng có thể biết được nó là con có phẩm chất và khí tức tốt nhất.
“Nhị ca, không cần cái này đâu.
Anh lấy cho em con xấu nhất là được” Tân Trạm liền vội vàng lắc đầu.
Không muốn tốt, muốn xấu?
Tân Thiên sững sờ, nhưng anh ta thấy Tân Trạm không giống như đang đùa, liền lấy một con bù nhìn chồng chất vết thương ra.
“Cái này là được rồi” Tân Trạm gật đầu.
Mặc dù con bù nhìn này trông có vẻ rất cũ nát, nhưng thực chất, nó giống với con bù nhìn kia, hai con không có gì khác nhau cả.
Tân Trạm thuần thục phá nát con bù nhìn, rồi nhanh chóng ghi nhớ.
“Em muốn lấy con bù nhìn của anh, là để phá nát nó sao?
Bảo sao em muốn con xấu” Tân Thiên thấy thế thì dở khóc dở cười.
Anh ta không biết Tân Trạm muốn làm gì.
Hơn nữa, em tư cũng có bí mật của riêng mình, anh ta không muốn hỏi nhiều.
Sau một lúc, Tân Trạm khởi động Vô Tự Thiên Thư, hấp thụ toàn bộ khối vụn của con bù nhìn.
Đột nhiên, trong lòng Tân Trạm khế động một cái.
Lúc trước, anh ở bên trong linh khoáng mạch có tìm được vài con bù nhìn bị vứt bỏ.
Những con bù nhìn này đã trải qua rất nhiều năm, cũng đã bị thương tổn nghiêm trọng.
Tân Trạm từng hủy đi từng cái một, nhưng Vô Tự Thiên Thư khó mà phân biệt được điều này.
“Bây giờ, em có con bù nhìn này của anh hai.
Nếu dùng để kết hợp, vậy con bù nhìn của Tiên Tôn thượng cổ đâu rồi?”
Đôi mắt của Tân Trạm ánh lên sự nhiệt huyết.
Anh nhớ rõ, trước đó, anh dùng Vô Tự Thiên Thư để hoàn thiện phương thuốc, thế nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xay ra, anh lại tạo ra tiên đan, anh không biết mình có thể tạo ra bù nhìn như vậy không.
Nếu như có thể làm vậy, kết hợp hai con bù nhìn lại, không biết có thể tạo ra phẩm cấp gì.
Nói xong, Tân Trạm trực tiếp phá hủy những con bù nhìn ở trong linh khoáng mạch.
Quả nhiên, Vô Tự Thiên Thư không chút do dự, nhanh chóng hấp thụ toàn bộ hai loại con bù nhìn lại với nhau.
Thời gian sau đó chính là dùng để chờ đợi..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ