“Chu Thiên thập tam trảm, chiêu chém thứ mười bai”
Tân Trạm trong lòng trầm tư, nhớ lại thanh kiếm chấn động mà Nhu Ý Tiên Tôn, dùng chính bản thân mình hoa ra, chém ra một kiếm kinh động cả thế giới.
Chẳng mấy chốc, trong hư không, hư ảnh đột nhiên xuất hiện, đứng sau lưng Tân Trạm.
Họ đều mặc đồ trắng, tay cầm trường kiếm, quần áo bay bổng, giống như một tiên giáng trần.
Con số lên đến hàng nghìn, và những hư ảnh này đi khắp nơi, bao phủ hoàn toàn khu vực này?
“Gươm chém thiên địa!”
Tiếp theo sau khi lão già cúi đầu quát khẽ, đưa tay trực tiếp chỉ, tất cả trường kiếm trong tay tu sĩ, xẹt một cái, đồng thời nhấm chuẩn về hướng của Sài Chính Phi.
Thượng cổ kiếm tu, đều là cấp bậc mạnh đại năng, kiếm trong tay, không có một cái nào là bình thường.
Hàng ngàn khí tức nhằm vào một người, khí tức giống như: núi đè lên đỉnh, sóng thần ập đến, trong nháy mắt lan đến toàn thần của Sài Chính Phi.
“Thượng cổ kiếm tiên, còn có mấy ngàn người, lại còn có hơn ngàn người, đây không thể nào là, đây làm sao có thể?”
Sài Chính Phi hai mắt sắp tách ra, anh ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ nổi lên, một cảm giác nguy hiểm nổi lên, thẩm chí không dám sản sinh ra ý niệm chống cự.
“Chạy trốn, kiếm này không đỡ được, tao cũng phải chém xuống, nhất định mày phải chết”
Sài Chính Phi và tất cả người nhà họ Sài đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú, lại từ bỏ kiêu ngạo và tự tôn của mình, không ngừng trốn về phía sau.
Chính ngay sau khi lúc Sài Chính Phi bay ra.
“Chém!”
Tân Trạm đột nhiên mở to mắt ra, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng băng giá.
Thanh Đồng kiếm, đồng thời trực tiếp chỉ Sài Chính Phi.
Bùm một tiếng.
Những kiếm tiên và trường kiếm trong tay sớm đã vận sức chờ phát động, lúc này chợt bay ra, giống như sự ra đời của sấm sét, trực tiếp đánh thẳng đến chỗ của Sài Chính Phi.
Cảnh tượng này thanh thế thật lớn.
Trên ngàn phi kiếm, giống như mưa to từ trên trời rơi xuống, bao phủ trời đất, khiến cho kẻ địch không còn đường trốn thoát.
Chỉ có điều lúc này quan sát tỉ mỉ, mới phát hiện ra, Tân Trạm thi triển chiếu thứ mười ba trảm, hơn ngàn tiên kiếm đó, trong đó đại đa số đều là thân ảnh hư ảo, kiếm trường xuất ra cũng giống như vậy chỉ là ảo ảnh.
Như sức mạnh của Hỏa Diêm tỉnh túy, tu vi Phần thần cảnh giới cấp chín, thi triển chiêu chém cuối cùng này, lại không thể có được trình độ hoàn hảo.
Chỉ có điều Tân Trạm lợi dụng phương pháp học được từ chỗ Như Ý Tiên Tôn, dùng huyễn thuật tận sức che giấu, dẫn đến Sài Chính Phi trong lúc hoảng sợ, căn bản không phân biệt được thật giả.
Sài Chính Phi nhìn thấy cảnh này liền muốn chạy trốn, trong lòng gào thét không cam thâm.
Hờ hờ phù!?
Thương thiên kiếm quang, như thật như giả lao đến chỗ của Sài Chính Phi, màn che chắn mà anh ta bố trí, giống như tấm kiếng vậy rất dễ dàng bị đánh vỡ vụn.
Một đạo kiếm khí, vô tình xẹt ngang qua người của anh ta.
Một đạo, ba đạo, mười đạo!
Trên người của Sài Chính Phi không ngừng gia tăng nhưng vết thương..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ