Còn có thể tìm ra Tân Trạm hay không, Tân Phong Triết cười lạnh.
Bọn họ có thể tìm được mới là lạ.
Đứa nhỏ con trai ông, ông hiểu chứ, lòng dạ nó thâm sâu kín đáo hơn ông nhiều.
Nếu Tân Trạm đã để lộ công pháp này, chuẩn bị kỹ lưỡng để bỏ đi, chắc nó đã nghĩ đến phản ứng của trưởng lão Thái Thượng.
Nhất định họ sẽ không bất cứ giá nào mà ngăn cản thằng bé.
E rằng Tân Trạm lúc này đã hoàn toàn biến mất giữa biển người mênh mang rồi.
Tân Phong Triết cũng không biết, có phải Tân Trạm đã thức tỉnh thân thể hay chưa.
Nhưng vậy thì đã sao, dù Tân Trạm đã làm ra những công pháp hoàn hảo này thế nào, cũng là con trai ông, là niềm kiêu hãnh của ông.
Biết điểm này cũng đã đủ rồi.
Ngay khi hội trưởng lão hội bên này đang vội đến nháo nhào.
Tân Trạm đã đi đến một khu vực yên tĩnh của hoàng thành theo tin tức nghe được trước đây.
Nơi này không phải là nơi ở của các quan lớn và con cháu quý tộc ở Hoàng Đô, hơn nữa còn vô cùng kín đáo, nếu không phải Lỗ Thành nhắc đến, căn bản anh không biết đây là nơi mà mọi người đi Bắc Vực tụ tập.
“Cậu là ai?”
Tân Trạm vừa đến trước cửa, cửa lớn tự dưng mở ra, một phụ nữ xinh đẹp đứng trong sân, đang nghỉ ngờ nhìn anh.
Tất nhiên, ngoài sân có trận pháp che giấu tồn tại, khi Tân Trạm đi đến thì cũng đã bị người bên trong phát hiện.
Nhìn sang người phụ nữ vô cùng xinh đẹp này, lòng Tân Trạm hiện ra tin tức về cô ta.
Tiết Ngọc Tuyết, con gái Tiết Phong, hai cha con thường lui tới giữa Bắc Vực và triều Tân Hoàng, rất quen thuộc với đoạn đường này, là một trong những người dẫn đường đi Bắc Vực thành thạo nhất triều Tân Hoàng.
Mà Tiết Ngọc Tuyết trước mặt này, cũng đúng là cô gái đi đến hội dược sư tìm dược tôn, rồi lại trắng tay trở về.
.
Truyện Tổng Tài
Anh muốn đi Bắc Vực, tìm loại người dẫn đường quen thuộc này tiện hơn mình đi lung tung như ruồi mất đầu.
“Tiết đạo hữu, tôi đến đây, là định đi với vị đến Bắc Vực, hy vọng có thể giúp tiện đường” Tân Trạm nói gọn gàng dứt khoát.
“Xin lỗi, đã hết chỗ rồi, mời đạo hữu về cho” Tiết Ngọc Tuyết lắc đầu nói, cũng không thả lỏng cảnh giác.
Đường xá đến Bắc Vực vô cùng nguy hiểm, hai cha con làm loại chuyện nguy hiểm này thì phải đề phòng người lạ hơn cả tu sĩ thông thường.
“Tôi được Tôn dược tôn giới thiệu đến, nghe nói các vị muốn mời một dược sư, vừa hay tôi cũng đi Bắc Vực, nên chắc không có cả chỗ của tôi đâu nhỉ”
Tân Trạm cũng không thấy bất ngờ, hôm nay hai cha con Tiết gia sắp sửa xuất phát, nếu còn chưa gom đủ người thì lại không bình thường.
“Cậu là dược tôn à?” Tiết Ngọc Tuyết đánh giá Tân Trạm và hơi kinh ngạc.
Tân Trạm thật sự quá trẻ, khiến cô hơi không thể tin được.
“Chắc chắn không sai”
Tân Trạm gật đầu, ném cho đối phương một tấm lệnh bài.
“Thật là lệnh bài của dược sư của Tân Hoàng Đô, nhưng trên này không có đẳng cấp dược tôn”
Tiết Ngọc Tuyết đón lấy rồi nhìn lướt qua, xác nhận lời của Tân Trạm..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ