“Anh vừa mới thoát khỏi nguy hiểm chưa lâu, có vẻ anh vẫn chưa bắt kịp tin tức của bạn anh”
Liễu Mộng chỉ vào Diệp Thành cùng Râu quai nón, rồi khế cười một tiếng.
Ngay sau đó, thân ảnh của cô đột nhiên chuyển động, hướng về phía hai người bọn họ.
“Người phụ nữ điên khùng này, cô lại muốn làm gì!”
Vân công tử giận dữ, nhanh chóng rút trường kiếm ra rồi xông tới.
Nhưng tốc độ của Liễu Mộng nhanh như tia chớp, Diệp Thành cùng Râu quai nón cũng không dám lơ là, ngay lập tức vận công nghênh chiến.
Thế nhưng đột nhiên sắc mặt của cả hai người đều đột ngột biến đổi.
Cả hai cảm thấy những vết thương ban đầu bị đè nén đang bộc phát trở lại trong tích tắc, lục phủ ngũ tạng như bị xáo trộn, đau đớn tột cùng.
Phụt!
Sau đó cả hai người đều phun ra máu tươi, rồi ngã ngửa ra sau.
Không cần chờ đến khi Liễu Mộng động thủ mà hai người bọn họ đã gục xuống trước rồi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Viên Khánh, Vân công tử và Cổ Nguyệt Linh đều xuất hiện vẻ mặt khiếp sợ.
Tân Trạm cũng bị dọa cho hơi run rẩy.
Sau khi phái mấy người đi ra ngoài, Tân Trạm kiểm tra qua khí của hai người, phát hiện không có vấn đề gì lớn nên cũng không để ý nhiều nữa.
Nhưng hiện tại có vẻ như cả hai đều bị thương nặng.
“Loại thương tích này rất hiếm thấy, để tôi xem ai là người gây ra chuyện này”
Liễu Mộng cúi xuống, ấn ngón tay lên lông mày của Diệp Thành.
“Cô mau tránh ra” Vân thiếu gia tức giận hét lên.
“Đừng hấp tấp, cô ấy không có ác ý gì đâu”
Tân Trạm nắm cổ tay ngăn anh lại.
Dưới sự quan sát của mọi người, trong phút chốc cả thân thể Liễu Mộng tràn ngập một luồng khí kỳ lạ, có mùi thoang thoảng của một loại đan dược nào đó, rồi luồng khí châm chậm tiến vào trong cơ thể Diệp Thành, dọc theo lông mày của anh ta.
Sau đó, thân thể Diệp Thành khẽ run lên, một làn sương mù từ trong cơ thể anh ta tuôn ra, dần dần hội tụ trên người anh tạo thành bảy đốm sáng, hình thành một vòng xoáy tối đen như mực.
“Huyết mạch dòng chính của nhà họ Sài mới có bản nguyên lốc xoáy, còn bình thường chỉ có thất tinh bản nguyên”
Liễu Mộng kinh ngạc nhìn về phía đám người Tân Trạm.
Cô đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: “Hay lắm, các người cũng thật to gan lớn mật, dám đắc tội với nhà họ Sài, lại còn động vào công tử nhà họ Sài nữa chứ”
“Chuyện này không liên quan đến cô” Tân Trạm nhíu mày nói.
“Tất nhiên, tôi không quan tâm đến ân oán giữa anh và nhà họ Sài, nhưng hai người này bị thương là do bí pháp ngoan độc của nhà họ Sài gây ra, chỉ có tôi mới có thể trị cho bọn họ”
Liễu Mộng tự tin nói.
“Chỉ có mình cô có thể trị?” Tân Trạm nói.
“Đương nhiên tôi biết anh là dược sư thiên tài, cảnh giới Xuất Khiếu cũng có thể luyện ra được nhị phẩm tiên đan.
Nếu chúng ta đang ở nước ngoài thì thời gian vẫn còn nhiều, có lẽ anh sế thực sự có biện pháp cứu bọn họ, nhưng hiện tại chúng †a đang ở trong Thánh Cảnh, chỉ có tôi mới có thể chữa trị cho bọn họ” Liễu Mộng cười nói.
“Vốn dĩ tôi còn đang suy nghĩ dùng việc này để làm điều kiện trao đổi với anh, nhưng hiện tại xem ra, người được lợi lại là anh mới đúng.”
Tân Trạm im lặng, ngồi xổm xuống để kiểm tra tình trạng của Diệp Thành và Râu quai nón..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ