“Mọi người, lần này tôi đã liên lụy mọi người rồi”
Lão Ngô hít sâu, nhìn mọi người nói: “Tên Ngụy Ngạn Quân là đối thủ của tôi, tính cách khôn ngoan đa nghỉ, hơn nữa có thù với tôi, sẽ không từ bỏ cơ hội tiếp tục thăm dò tôi”
“Nhạc Vấn Hào đang theo phía sau, thật ra cũng vì muốn giám sát tôi, vì vậy mấy ngày này, mọi người phải hành động như bình thường, đừng có làm lộ chuyện của tôi.
Tôi đã cho người đến đón tôi, chỉ cần rời khỏi Sơn Mạch Hoàng Tộc, chúng ta cũng sẽ an toàn rồi”
“Sao tiền bối lại nói vậy, tính mạng của cha của tôi là do ông cứu, chút chuyện này có là gì đâu” Tân Trạm vội vàng lắc đầu nói.
“Tiền bối, nếu như ông có cần gì, cứ việc nói ra” Tân Trạm nói.
Lão Ngô cười gật đầu nói: “Tiếp theo, tôi sẽ bế quan một thời gian, nếu như có chuyện gì các cậu cứ truyền âm cho tôi là được”
Mấy người Tân Trạm lui ra, Lão Ngô ở vị trí của mình dần dần bốc sương mù, tiến vào bế quan.
“Ông nội ông ấy…” Con mắt của Ngô Bình Nhi đầy nước mắt, không biết làm sao.
“Lão Ngô là người tốt, nhất định sẽ có thiên tướng, cô cũng đừng buồn bã, nếu làm lộ chuyện này ngược lại lại khiến Nhạc Vấn Hào nhìn ra được manh mối” Tân Trạm an ủi cô ta và cũng nhắc nhở cô ta.
Ngô Bình Nhi lau nước mắt, cắn răng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Đoạn đường còn lại, không có bất cứ trở ngại gì.
Tuy Nhạc Vấn Hào nói là hộ tống, trên thực tế chỉ là một cái cớ.
Trên đường gặp phải sự tấn công của mấy con yêu thú, cũng là Cung Doãn rút kiếm ra tiêu diệt.
Lão Ngô vẫn luôn ở trong trận pháp, Tân Trạm không rõ được tình hình cụ thể của Lão Ngô.
Chuyện của Độ Kiếp Cảnh, bản thân anh không quá hiểu rõ.
Nhưng mà Lão Ngô đã từ chối sự giúp đỡ của anh, nếu như có đối phương cần giúp cũng sẽ chủ động mở miệng nói.
Trong thời gian mấy ngày này, Tân Trạm ổn định lại tâm trạng, vẫn luôn nghiên cứu những tấm ngọc bích lấy được từ Ngọc Giản.
Mà nội dung trong đó Tân Trạm cũng hiểu được đôi chút.
Chả trách hai người nói, vật này có nguồn gốc từ thời gian, nhưng không nói rõ cụ thể, bởi vì Ngọc Giản nói, nó không phải là kiểu nội dung về công pháp, mà giống như sự trải nghiệm Vậy.
Viết dưới Ngọc Giản là vị tiên tôn tên Nguyệt Thời, bản thân ông ta đối với những vật có ngưồn gốc từ thời gian có hứng thú, cả một cuộc đời, cũng nghiên cứu được sự tuần hoàn thời gian giữa trời và đất.
Mà trong Ngọc Giản, là ông ta lưu lại cho vấn bối một số món quà, đây là một phương thức nhập môn để hiểu rõ về nguồn gốc thời gian.
Điều này thực sự thích hợp với Tân Trạm hiện tại.
“Muốn ngộ hóa được nguồn cội của thời gian, thì không phải một sớm một chiều mà làm được, mà bước đầu tiên là phải hiểu được sự lưu chuyển của thời gian”.
Tân Trạm cố gắng tìm hiểu bên trong ngọc bội và dần dần cảm nhận được.
“Một bông hoa và một ngọn cỏ nảy mầm từ việc phá vỡ đất, phát triển thành cây con, phát triển mạnh mẽ thành cây trưởng thành, sau đó nở hoa và kết hạt.
Cuối cùng, cánh hoa rụng đi, trái trưởng thành, cành và lá khô héo, và thân rễ sẽ phân hủy và khô héo cuối cùng”
“Kinh nghiệm trong này là sự lưu chuyển của thời gian”
Tân Trạm đặt ngọc bội xuống, không ngừng suy nghĩ.
Nguồn gốc của thời gian phức tạp và bí ẩn hơn bất kỳ nguồn gốc nào mà anh đã tìm hiểu trước đó, vị tiên tôn Nguyệt Thời này biểu đại nội dung đã vô cùng sâu sắc bằng những từ ngữ đơn giản, vô cùng sinh động, nhưng Tân Trạm vẫn tốn rất nhiều công sức để đọc nó..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ