Cơm nước xong, Chu Lan Bình không cho con cháu dọn dẹp nhà bếp, bảo hai vợ chồng son nhanh chóng đi đến bệnh viện đưa cơm.
Dạo gần đây thành phố Đàm đang bắt đầu chỉnh đốn lại, chiều nay có rất nhiều hành động, tối nay hai vợ chồng bọn họ còn phải tăng ca, xử lý xong việc nhà phải lập tức quay về đơn vị làm việc tiếp.
Cung Linh Lung xách theo hộp cơ đến bệnh viện, nghĩ có lẽ dượng và dì cần có người giúp đỡ, nói với Lục Tĩnh Xuyên: “Anh Tĩnh, em ở lại bệnh viện với mẹ là được rồi, anh và Thao cứ đi làm việc đi.”
Lục Tĩnh Xuyên nghĩ anh ở lại trong bệnh viện cũng không có chuyện gì để làm, hiện tại Bạch Kiến Nhân đã tê liệt hôn mê, nhà họ Tần lo cho mình còn chưa xong, cũng sẽ không đến kiếm chuyện, vấn đề an toàn của hai mẹ con bọn họ có lẽ sẽ không có gì để lo lắng, cũng gật đầu đồng ý: “Được rồi, anh đi xử lý chút việc vặt, em ở trong bệnh viện với mẹ, nhớ đóng kỹ cửa bệnh viện, có việc gì thì gọi bác sĩ trực ca.”
“Được rồi.” Cung Linh Lung trả lời lại.
“Sáng mai anh lại đến đưa cơm, em với mẹ cứ ở trong phòng bệnh chờ anh.”
Lục Tĩnh Xuyên đưa cô đến phòng bệnh, chào hỏi mẹ vợ xong mới rời đi.
Cung Linh Lung đóng gói hai phần đồ ăn đến, cho mẹ và đồng chí công an mỗi người một phần, trong lúc hai người bọn họ ăn cơm thì cô lại vội vàng chạy đến nhà tắm bệnh viện tắm rửa, cũng nhanh chóng cầm lấy quần áo giặt sạch sẽ phơi nắng, sau đó múc nước ấm về, chuẩn bị lau người cho mẹ.
Đồng chí công an ăn cơm xong đã rời đi, Cung Linh Lung đóng cửa phòng lại, Bạch Thủy Tiên tự lau người thay quần áo.
Thay quần áo sạch sẽ ấm áp, Bạch Thủy Tiên cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái, chờ con gái đi đổ nước xong quay về, nói ngay: “Linh Lung, quần áo để đó ngày mai lại giặt, con đóng cửa phòng lại, mẹ có chút chuyện muốn nói với con.”
“Dạ.”
Chờ cô khóa trái cửa lại, đi đến gần ngồi xuống, Bạch Thủy Tiên mới bảo cô lấy cái vòng cổ mà cô lấy lại được ngày hôm nay ra, dùng giọng nói cực nhỏ nói với cô: “Linh Lung, con đ.â.m thủng ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên cái vòng này đi.”
Con ngươi Cung Linh Lung hơi co rụt lại, lấy m.á.u nhận chủ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-141.html.]
Cái vòng tay này không phải vòng bình thường, cũng là một món thần khí sao?
Thấy cô ngẩn người không nhúc nhích, Bạch Thủy Tiên đề phòng nhìn ra bên ngoài, dán sát vào lỗ tai cô nói nhỏ: “Đây là đồ gia truyền của nhà họ Cung chúng ta, cũng là một món đồ thần thánh rất đặc biệt, mỗi khi con cháu nhà họ Cung tròn mười tám tuổi đều có dùng m.á.u khởi động để lấy được truyền thừa đặc biệt, chỉ có điều truyền thừa của mỗi người nhận được là khác nhau, chỉ xem số phận của người đó như thế nào thôi.”
“Thần kỳ như vậy à?”
Cung Linh Lung kinh hãi, cúi đầu nhìn chằm chằm cái vòng tay trong tay mình, ánh mắt sáng rực, không ngờ nó còn thần kỳ hơn cả món đồ của Diêm Vương nữa.
Bạch Thủy Tiên khẽ gật đầu, ánh mắt phức tạp tràn ngập đau đớn, giọng điệu có vẻ nặng nề hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ: “Trước khi ông ngoại con mất đã giao nó cho mẹ, bảo mẹ cho dù như thế nào cũng phải tiếp tục kéo dài truyền thừa của nhà họ Cung, luôn dặn đi dặn lại không thể để vòng cổ lọt vào tay người ngoài, suýt chút nữa mẹ đã làm ông ngoại con thất vọng rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng từ trách, tình hình của mẹ khá đặc biệt mà, lúc trước suýt chút nữa mất đi cũng không phải lỗi của mẹ, hiện tại đã lấy lại nó rồi, chúng ta sẽ bảo quản nó thật cẩn thận.” Cung Linh Lung trấn an bà.
Bạch Thủy Tiên thở dài, nhét vòng tay vào trong tay của cô, mặt mày nghiêm túc nói: “Linh Lung, con đã tròn mười tám tuổi rồi, hiện tại lấy m.á.u hoàn thành nghi thức truyền thừa đi.
Có kinh nghiệm lấy m.á.u nhận chủ cho tiểu thần khí, hiện tại Cung Linh Lung vô cùng chờ mong truyền thừa của cái vòng cổ này, không nói tiếng nào đ.â.m thủng ngón tay nhỏ m.á.u lên trên vòng tay.
Thấy cánh hoa mạn châu sa vàng rực hấp thu hết toàn bộ m.á.u của cô, Cung Linh Lung kinh ngạc cảm thán: “Thần kỳ thật đó,”
Lúc trước khi Bạch Thủy Tiên tiếp nhận truyền thừa thì cũng cảm thấy thần kỳ giống hệt như cô, thuật lại những lời cha từng dạy dỗ bà cho con gái nghe: “Linh Lung, con không được tiết lộ chuyện vòng cổ này cho bất cứ ai, đây là bí mật lớn nhất của nhà họ Cung, một khi tiết lộ ra ngoài sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho con.”
Cung Linh Lung cũng hiểu được đạo lý “hoài bích có tội”, nghĩ đến tai nạn mà nhà ông ngoại gặp được, cô thử hỏi: “mẹ, có phải nhà ông ngoại gặp tai nạn là do bí mật của chiếc vòng tay này bị tiết lộ ra ngoài không?”
“Không phải.”
Bạch Thủy Tiên lắc đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua cái vòng trong tay của cô, trầm giọng nói cho cô biết: “Khi con cháu nhà họ Cung nhận được truyền thừa thì linh hồn cũng sẽ lập lời thề, một khi tiết lộ tin tức này ra ngoài thì sẽ c.h.ế.t và linh hồn bị phá hủy ngay lập tức. Chuyện nhà họ Cung gặp nạn không liên quan đến cái vòng tay này, nhưng cũng là nhờ phúc của truyền thừa mà vòng tay ban cho, chúng ta tích góp được rất nhiều của cải, làm cho người nào đó mơ ước.