THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Lục Tĩnh Xuyên nói theo ý cô, nhìn đôi mắt linh động lại sáng ngời của cô, khóe môi cong lên: “Anh có vợ chăm sóc, con trai cũng có bản lĩnh nghịch thiên, chút vết thương này của anh sẽ lành nhanh thôi.”

“Hừ.”

Thật ra Cung Linh Lung cũng không phải tức giận, cô chỉ là thấy anh bị thương nặng như thế, trong lòng cô rất khó chịu và lo lắng.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện tổng hợp quân khu, lúc này đang có rất nhiều người đứng bên ngoài phòng bệnh, cha mẹ Quý Duy cũng có mặt, hai mắt mẹ Quý đỏ bừng, bác sĩ đang ở bên trong cấp cứu chữa trị.

“Giang Vận, mau bảo bác sĩ mở cửa ra, chị có mang theo thuốc cứu mạng mà mẹ chị điều phối.”

Cung Linh Lung cõng theo Lục Tĩnh Xuyên vội vàng chạy đến, thở hổn hển liên tục, ba đứa nhỏ cũng bước từng bước chân ngắn nhỏ đuổi theo, trong tay Cung Bồng Trạch còn cầm theo một cái bình thủy tinh nhỏ.

“Linh Lung, con mang thuốc theo sao?” Cha mẹ nhà họ Quý vội vàng hỏi.

“Con mang theo rồi, mau bảo bác sĩ mở cửa ra.”

Người nhà ở bên ngoài gõ cửa, bác sĩ chỉ đành đi ra mở cửa, cha mẹ nhà họ Quý lập tức bước lên nói chuyện thương lượng với bác sĩ, cam đoan nhà bọn họ sẽ tự gánh vác hậu quả sau khi sử dụng thuốc, cho nên hai mẹ con Cung Linh Lung nhanh chóng đi vào trong phòng bệnh.

Cô đầu tiên là đút thuốc cho Quý Duy uống trước, lại lấy ra nước giếng trong không gian rót vào miệng của anh, yểm trợ giúp con trai.

Cung Bồng Trạch còn rất nhỏ, đứng ở bên cạnh giường bệnh cũng bị người chú ý đến, cậu bé giơ tay đè lên mạch đập của Quý Duy, một luồng linh lực màu xanh đậm mà người ngoài nhìn không thấy xuyên thấu qua làn da xông vào trong cơ thể anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-820.html.]

Bác sĩ ở bên cạnh nhìn chằm chằm quan sát, thấy tình hình rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp hơn, vô cùng kinh ngạc: “Thuốc mà cô mang đến có hiệu quả tốt thật đó, triệu chứng của anh ấy đã ổn định hơn lúc nãy rất nhiều rồi.”

Cha mẹ nhà họ Quý thấy triệu chứng đã ổn định, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, cha Quý vội vàng hỏi: “Bác sĩ Tằng, có phải con tôi đã thoát khỏi nguy hiểm rồi không?”

“Đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn rồi, chờ thêm một lúc nữa xem.” Bác sĩ Tằng cũng không dám chắc chắc ngay.

Ba anh em đã ở trong không gian tu luyện gần nửa năm, trong cơ thể đã tích lũy được nhiều linh lực hơn trước kia rất nhiều, Cung Bồng Trạch xác định Quý Duy không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, cậu bé rút tay về, âm thầm kéo nhẹ ống quần của Cung Linh Lung.

Cung Linh Lung chớp mắt với cậu bé, tay vẫn cứ tiếp tục đút nước cho Quý Duy, đây là nước trong không gian, cũng có tác dụng phụ trợ chữa thương, lúc này có lẽ ý thức của anh ấy cũng đã tỉnh táo lại một chút, đã có thể tự chủ nuốt xuống, đang lần lượt uống từng ngụm nước.

“Anh ấy đã có thể tự chủ uống nước, điều này chứng minh đã vượt qua nguy hiểm rồi, ngày mai nếu có thể tỉnh lại thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.” Bác sĩ cho người nhà bệnh nhân câu trả lời chắc chắc.

“Cảm ơn bác sĩ Tằng.”

Cha mẹ nhà họ Quý đều đến giúp đỡ, cha Quý đỡ lấy đầu của Quý Duy, hai vợ chồng liên tục cảm ơn: “Linh Lung, cảm ơn con, thật sự rất cảm ơn con, con đưa thuốc đến quá kịp thời.”

“Đại sư huynh không có vấn đề gì là tốt rồi.”

Cung Linh Lung ngửi thấy trên người Quý Duy có mùi m.á.u tươi rất nồng nặc, chắc là anh ấy đã được dùng thuốc tốt từ trước rồi, nếu không cũng không thể chịu đựng được đến lúc này.

Con trai đã thoát khỏi nguy hiểm, cha mẹ nhà họ Quý cũng yên tâm hơn, cha Quý hỏi: “Linh Lung, đây là thuốc hay là nước thế?”

“Là nước, nhưng mà con đã pha với thuốc do mẹ con điều phối, có tác dụng hỗ trợ chữa thương, cũng có tác dụng rất tốt ở phương diện điều trị nội thương, uống nhiều một chút cũng có thể xúc tiến tác dụng thuốc của bình thuốc cứu mạng nhỏ lúc nãy.” Cung Linh Lung nửa thật nửa giả giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc