THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Linh Lung, anh về rồi đây.”

Lục Tĩnh Xuyên tan ca lập tức chạy về nhà, các chiến hữu khác nhìn thấy anh tích cực như thế, đều âm thầm cười nhạo.

Trước khi kết hôn, anh chính là đại ma vương, kết hôn xong rõ ràng đã hiền hoàn hơn rất nhiều, đừng nói là những tân binh bị anh mang đi huấn luyện dễ chịu hơn, đến cả mấy người cấp doanh trưởng và đại đội trưởng bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Cung Linh Lung mới vừa dọn dẹp quần áo xong, nghe tiếng anh nói lập tức đi ra ngoài, thấy quần áo của anh lại dính đầy bùn, lập tức rót nước ấm cho anh.

“Anh Tĩnh, anh đi tắm trước đi, tắm xong lại đi ăn cơm, em đi pha nước ấm cho anh.”

“Để anh tự làm là được.”

Lục Tĩnh Xuyên thấy trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ không dính một hạt bụi, trên cửa bày hai đôi giày, một đôi giày bông, một đôi dép lê, anh mỉm cười, cởi đôi giày dơ đặt ở trước cửa, mang dép lê vào nhà.

Cung Linh Lung đổ cho anh một thùng nước ấm to, lại chạy vào trong phòng ngủ lấy quần áo sạch cho anh, đẩy anh đến cửa phòng tắm.

“Anh Tĩnh, anh cũng thay quần áo đi, anh huấn luyện đổ mồ hôi đầy người, lát nữa em giặt đồ cho anh.”

“Được rồi.”

Nhìn thấy vợ bận trước bận sau vì mình, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên dâng lên cảm xúc thỏa mãn hạnh phúc không nói nên lời, giơ tay ôm cô vào trong lòng ngực, ôm hôn cô.

Cung Linh Lung có linh hồn của đời sau đương nhiên cũng chẳng xấu hổ, bọn họ lại đang ở trong nhà mình, không có người ngoài, cô cũng nhón mũi chân chủ động dâng tặng cho anh một nụ hôn nồng nhiệt.

Vợ chủ động nhào vào trong lòng ngực, hôn nhẹ đương nhiên là không đủ, chờ đến khi hai người tách ra thì cả hai đều thở hồng hộc, cơ thể Cung Linh Lung đã mềm nhũn, nếu không phải anh dùng tay nâng thì cô đã ngã xuống đất rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-241.html.]

“Tối nay lại tiếp tục.”

Trong mắt Lục Tĩnh Xuyên tỏa ra ánh sáng tăm tối, hai tay của anh giống như kìm sắt ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn đến mức phát run.

Cung Linh Lung nhìn thấy trong mắt của anh dần dần có lửa t.ì.n.h d.ụ.c bốc cháy, trong lòng run lên, vội vàng tránh khỏi vòng tay của anh, đẩy anh vào phòng tắm, lập tức giơ chân bỏ chạy.

Nhìn thấy bóng dáng chạy trốn của cô, Lục Tĩnh Xuyên cong khóe môi lên, vợ của anh sẽ không chạy thoát được đâu.

Cung Linh Lung cũng ý thức được tối nay cô sẽ rất thảm, cô cũng biết rõ bản lĩnh của chồng nhà mình, lúc trước mẹ còn ở trong nhà, anh sẽ kềm chế một chút, cố gắng không tạo ra quá nhiều tiếng động, nhưng tối nay thì khó mà nói lắm.

Nghĩ đến lúc nãy cô còn chủ động trêu chọc anh, Cung Linh Lung lập tức muốn vả cho mình một phát.

Cô hâm nóng bún thịt mà cô đóng gói mang về lúc trưa lên, cá hầm ớt cũng đã hầm xong, chỉ cần lại xào thêm một đĩa cải trắng nữa là được, anh vừa tắm xong, cô lập tức bật lửa bắt đầu xào cải trắng.

Lục Tĩnh Xuyên mặc quần áo xong đi ra ngoài, đồ ăn đều đã được bưng lên bàn, thấy còn có bún thịt, cười hỏi cô: “Em tự làm hay là đi mua thế?”

“Mua ở tiệm cơm quốc doanh đó.”

Cung Linh Lung múc cho anh một chén cơm to, cơm đầy vun lên, chủ động nói cho anh nghe đề nghị của đoàn văn công.

Lục Tĩnh Xuyên nghe xong mặt mày lạnh tanh, vừa gắp đồ ăn cho cô vừa nói: “Đoàn văn công có rất nhiều người, chắc là bây giờ đều đang rất rảnh rỗi, kéo bọn họ đi giúp đỡ cày bừa vụ xuân cũng tốt. Mấy người la hét lớn tiếng nhất chắc cũng là người rảnh rỗi nhất, mấy con heo nái trong trại nuôi heo chắc sắp đẻ rồi, vừa lúc chiến sĩ phụ trách nhiều việc lo không xuể, cứ để bọn họ đi làm thêm giúp đỡ trong nửa năm tới đi.”

Cung Linh Lung nghe thế lập tức vui vẻ, chồng của cô cũng rất xấu xa, chuyện này thật sự rất vừa ý của cô.

Thấy cô rất vui vẻ, đôi mắt to lóe sáng, Lục Tĩnh Xuyên hơi cong khóe môi, hỏi cô: “Linh Lung, các quân tẩu phải lên sân khấu biểu diễn, có phải em cũng muốn tham dự một tiết mục hay không?

“Em giỏi nhất khoảng làm đàn bà đanh đá đánh nhau mắng người, hay là chúng ta đi kéo bà Tiền về, em với bà ta hợp tác thêm lần nữa được không?” Cung Linh Lung nhướng mày với anh.

Bình luận

Truyện đang đọc