THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT



Trưa ngày hôm sau, cô đến nhà mẹ chồng ăn cơm trưa xong lại bảo Lục Tĩnh Dương lái xe đưa bọn họ đến ga xe lửa, ba người bọn họ dẫn theo ba đứa nhỏ ngồi xe lửa giường nằm chạy về thành phố Hán.

“Xuất phát thôi!”

Chờ đến khi xe lửa khởi động, Cung Linh Lung nắm tay bé hai trong lòng n.g.ự.c mình phất tay với trạm chờ xe ở bên ngoài: “Chào tạm biệt chú đi, chúng ta xuất phát đến thành phố Hán, một tuần sau lại về, đến lúc đó chú sẽ đến ga xe lửa đón chúng ta.”

Lục Tĩnh Dương đứng ở trạm chờ xe nhìn theo xe lửa rời đi, cũng duỗi tay chào tạm biệt ba đứa cháu: “Bé cả, bé hai, bé út, thượng lộ bình an.”

Hai đứa nhỏ còn lại cũng bị bắt nắm tay lắc lư, ba anh em đều cười toét miệng, có vẻ như rất vui vẻ.

“Em gái, cô sinh ba à?” Một người phụ nữ trung niên đeo mắt kính ở giường trên hỏi.

“Đúng vậy, sinh ba.” Cung Linh Lung cười trả lời.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người sinh ba đó, ba đứa nhỏ này đáng yêu quá đi.” Ánh mắt của người phụ nữ trung niên này rất chính trực, bà ấy bình tĩnh liếc nhìn Lục Tĩnh Xuyên nói: “Đồng chí nam này là chồng của cô đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ba đứa nhỏ đều giống cha ghê, đúng là khắc ra từ một cái khuôn mẫu.” Người phụ nữ trung niên kia cười nói.

Cung Linh Lung cưng chiều nhéo nhẹ lên gương mặt non mềm của con trai, lộ ra vẻ cảm thán nói: “Đúng vậy, ba đứa đều giống cha, chẳng giống tôi chút nào, lúc cha nó ở nhà cũng dính cha hơn, cái bụng này của tôi chỉ có nhiệm vụ giao hàng thôi.”

Lục Tĩnh Xuyên nghe thế bật cười, ánh mắt đầy cưng chiều, duỗi tay nhéo nhẹ mặt cô nói: “Nói bậy.”

Bé hai ngồi trong lòng n.g.ự.c cô cũng liên tục xoắn m.ô.n.g vặn vẹo mãi không ngừng, quay người nhào vào trong lòng n.g.ự.c của cô, chờ cô xoay người cậu bé lại, cậu bé cùng giơ bàn tay bé xíu mềm mại tròn vo của mình nhéo mặt cô trả thù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-703.html.]

Lục Tĩnh Xuyên chủ ý thấy hành đồng nghịch ngợm của cậu bé, thấy bé út trong lòng n.g.ự.c Từ Giai Du ở đối diện cũng duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài, nói ngay: “Giai Du, cô ngồi dựa sát vào cửa sổ, cho bé út ngắm cảnh bên ngoài với.”

“Được rồi.”

Từ Giai Du cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa, cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều rất mới mẻ và thú vị, lúc nãy cũng duỗi dài cổ nhìn ngắm khắp nơi.

“Giai Du, lúc trước cô chưa được ngồi xe lửa hả?” Cung Linh Lung hỏi cô ấy.

“Chưa.”

Từ Giai Du lắc đầu, cười thẹn thùng nói: “Đây là lần thứ hai tôi ra khỏi kinh đô, lần đầu tiên là đi đến khu vực chịu thiên tai, lúc đó tôi ngồi trên xe vận chuyển của đơn vị cha bạn học, lúc về thì ngồi xe tải của bộ đội, chưa từng ngồi xe lửa lần nào.”

“Muốn đến thành phố Hán phải ngồi xe lửa hai ngày, cô ngồi một lúc thì chắc sẽ không muốn ngồi thêm lần thứ hai đâu.” Cung Linh Lung cười nói.

Người phụ nữ trung niên ở giường trên đi ra ngoài một mình, nghe bọn họ nói chuyện, cũng gia nhập vào cuộc nói chuyện này.

“Thành phố Hán ở trung bộ, đi hai ngày cũng còn đỡ.”

“Chồng tôi là người Đông Bắc, ở Hắc Long Giang, chúng tôi kết hôn được năm năm thì chồng tôi lại bị điều công việc đến Điền Nam. Tôi dẫn theo con trai không đến bốn tuổi ngồi xe lửa đi gặp chồng, một đường xóc nảy đổi xe, đi đi dừng dừng, mãi đến ngày thứ mười mới có thể đến nơi.”

“Đó là lần đầu tiên tôi đi xe lửa, mười ngày đó sụt mất mười lăm cân, lúc đó tôi xuống ga xe lửa nhìn thấy chồng, lập tức ôm chồng gào khóc, làm chồng tôi sợ hết hồn.”

Ba người Lục Tĩnh Xuyên đều vô cùng kinh ngạc: “Mười ngày!”

“Đúng vậy, mười ngày, lúc đó là mười mấy năm trước, lúc đó giao thông còn chưa phương tiện được như bây giờ. Tôi phải từ Đông Bắc chạy xuống phía nam, đổi bảy tám chuyến xe lửa, lúc đó trong lòng tôi cứ luôn hỏi, sao quốc gia của chúng ta lại rộng lớn như thế? Tôi phải đi bao lâu mới đến đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc