THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Hoài Dân, anh biết hiện tại hai mẹ con bọn họ đang ở nơi nào sao?” Thôi Trí Viễn vội hỏi.

“Cung Vãn Đường thì chắc là đang ở viện gia thuộc ở bộ đội, còn con gái cô ấy thì tôi không rõ lắm, nhưng mà nghe nói cô bé kia đang làm việc ở đơn vị chính phủ, là nhân viên nhà nước, có gì tôi sẽ nhờ mẹ tôi hỏi thăm giúp anh…”

Hà Hoài Dân nói tới đây, đột nhiên nhớ tới một chuyện tới: “Không đúng, không đúng, hiện tại chắc là con bé đã không đi làm nữa rồi, con bé đó là trạng nguyên khoa văn ở kinh đô trong kỳ thi đại học năm ngoái, bây giờ chắc đang đi học đại học ở đại học Kinh đô hay là đại học Thanh rồi.”

Thôi Trí Viễn vui vẻ: “Hoài Dân, thật vậy chăng?”

“Thật sự, con bé đó tên Cung Linh Lung, theo họ, Linh là linh hoạt, Lung là lả lướt.”

“Anh đi tìm mấy tờ báo cuối năm ngoái và đầu năm nay đi, trên báo có bài viết về con bé, là trạng nguyên khoa văn của kỳ thi đại học, nhà họ Lục, nhà họ Chu và nhà họ Hàn đều tâng bốc con bé lên đến bầu trời luôn. Tôi nghe mẹ tôi nói con bé kia rất biết cách cư xử, rất thông minh, vừa lễ phép lại biết cách ăn nói, vô cùng có hiếu với người lớn ba nhà, còn sinh được ba đứa con trai cùng một lúc.”

“Sinh ba?”

Biểu cảm của Thôi Trí Viễn và Thôi Tư Vi đồng loạt thay đổi.

Lúc này Thôi Trí Viễn đã nhớ đến cô gái có gương mặt nghiêng rất giống Cung Vãn Đường ngồi trên chiếc xe tải lớn ở bên ngoài khách sạn thành phố Dương, trái tim đập thình thịch không ngừng,

Hà Hoài Dân không hiểu biểu cảm trên mặt hai cha con bọn họ, chỉ nói: “Là ba anh em sinh ba, ba đứa con trai, khoảng chừng hai tuổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-868.html.]

“Chú Hà, có phải khoảng thời gian trước bọn họ từng đến thành phố Dương không?” Thôi Tư Vi hỏi.

“Cái này thì chú không biết, chú chưa từng gặp hai vợ chồng Cung Linh Lung, cũng chưa từng gặp ba đứa nhỏ kia, chú chỉ nghe mẹ và vợ của chú nói mà thôi.” Hà Hoài Dân là người làm nghiên cứu khoa học, bình thường đều do đồng chí nữ xử lý các mối quan hệ trong gia đình, ông ấy rất hiếm khi tham gia các loại hoạt động xã giao.

“Tư Vi, ngày hôm qua sau khi chúng ta xuống máy bay, có một cậu thanh niên đến đón người quen mà cha đã nói, con có nhìn thấy gương mặt của đối phương không? Có phải là đồng chí nam con từng gặp ở thành phố Dương không?” Thôi Trí Viễn vội vàng hỏi con trai.

Thôi Tư Vi lắc đầu nói: “Lúc đó con đứng ở trong góc, không nhìn thấy rõ mặt, nhưng mà hiện tại ngẫm lại, hình như tiếng nói của người đến đón ở sân bay rất giống với tiếng của người từng đá chị.”

Cậu nói xong lại nói: “Đúng rồi, con đã nhìn thấy mẹ của ba đứa bé sinh ba kia, rất xinh đẹp, trông khoảng hai mươi tuổi.”

Thôi Trí Viễn vội vàng lấy ví tiền trong túi quần ra, lấy ảnh chụp để ăn ngăn trong ví tiền ra, đây là bức ảnh ông ấy và Cung Vãn Đường chụp lúc kết hôn, mấy năm nay vẫn luôn mang theo bên người.

Thôi Tư Vi nhìn thoáng qua lập tức xác nhận, chỉ vào người phụ nữ trong ảnh nói: “Đúng vậy, đúng, đúng, chính là chị ấy.”

“Không phải.”

Thôi Trí Viễn duỗi tay vỗ mạnh vài cái lên đầu cậu, thở hắt ra một hơi thật mạnh: “Lúc đó con bé này ngồi trên sườn mặt, cha chỉ nhìn thấy phần mặt nghiêng thôi, con bé thật sự rất giống mẹ.”

Lúc này Thôi Tư Vi cũng đã nhớ ra, lúc đó cha mình có đuổi theo một chiếc xe tải lớn, gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc đó con gặp được bọn họ ở cổng khách sạn Hoa Viên thành phố Dương, chị lại muốn đi kiếm chuyện với ba anh em kia, con cản chị ta lại, lúc đó cả gia đình năm người bọn họ đã đi rồi, mới vừa leo lên chiếc xe tải kia thì cha đã đến.”

Lúc này cậu cũng đã xác định, mẹ của ba đứa trẻ kia chính là chị gái cùng cha khác mẹ của mình, ba anh em kia chính là cháu trai của cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc