THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT



Mới sáng sớm hai mẹ con đều vô cùng bận rộn, đào khoai tây khoai lang đỏ đã đến giai đoạn thu hoạch lên, hái đợt ớt cay chín lần thứ hai xuống bằm nhuyễn, khi đi ra ngoài bầu trời đã sáng choang.

“Mẹ, con đi ra nhà ăn mua đồ ăn sáng, mẹ ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi một chút, mấy thứ kia lát nữa con đi dọn dẹp sau.”

Tối hôm qua bác sĩ đã đến kiểm tra miệng vết thương rồi, vết thương lành khá tốt, đã kê đơn thuốc thoa ngoài da sẽ mang về nhà sử dụng trong mấy ngày tới, chỉ cần chờ sáng nay đi xử lý thủ tục xuất viện nữa thôi.

Về nhà nghỉ ngơi dưỡng thương từ bảy đến mười ngày, lại đến bệnh viện tái khám nữa là được.

“Linh Lung, con đi…”

“Bác sĩ, cứu mạng, có ai không, mau đến cứu mạng.”

Bạch Thủy Tiên còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên có người hô to cứu mạng, Cung Linh Lung lập tức mở cửa đi ra ngoài, thấy một người đàn ông cao gầy ôm một người phụ nữ xông thẳng sang bên này, bụng người phụ nữ kia phồng lên, dọc theo đường đi đều đang chảy máu.

Ý tá trực ca nhìn thấy dưới đất toàn là máu, người phụ nữ mang thai kia còn đang đau đến mức ôm bụng kêu to, sắc mặt thay đổi kịch liệt: “Bên này là khu nằm viện, anh mau dẫn cô ấy đến khu cấp cứu đi.”

“Bác sĩ, mau đến cứu người đi.”

Người đàn ông kia sốt ruột hoảng sợ, nhận nhầm y tá thành bác sĩ.

Cung Linh Lung nhìn thấy tình huống nguy cấp, người phụ nữ mang thai kia cứ chảy m.á.u không ngừng, vội vàng chạy đi qua giúp đỡ: “Y tá Lý, cô nhanh đi gọi bác sĩ đi, tôi dẫn bọn họ đến phòng cấp cứu.”

“Ừ, được rồi.”

Lúc này các bác sĩ trong phòng khám còn chưa đi làm, chỉ có bác sĩ trực ca ở đây mà thôi, y tá Lý vội vàng kéo một bác sĩ trong phòng khám bệnh đến cứ người, nhưng y thuật của đối phương chỉ là bình thường, thôi, chuyên ngành của bác sĩ lại không phải khoa phụ sản, cứu chữa khẩn cấp vài phút cũng chưa cầm m.á.u được, m.á.u vẫn cứ chảy như thác, Cung Linh Lung nhìn, mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Linh Lung, tình hình bên trong như thế nào rồi?” Bạch Thủy Tiên đứng ở ngoài cửa kêu gọi.

Bác sĩ y tá ở bên trong bận rộn, Cung Linh Lung vội vàng chạy ra, nhíu chặt mày, cố nói với người nhà của người phụ nữ mang thai kia: “Còn chưa cầm m.á.u được, chảy m.á.u nhiều lắm.”

“Làm sao đây? Phải làm sao đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-153.html.]

Người đàn ông kia sốt ruột đến mức mặt mày trắng bệch, hốt hoảng đi vòng vòng xung xung, luống cuống tay chân không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Để mẹ đi xem thử.” Bạch Thủy Tiên nói xong lập tức mở cửa ra, chạy chậm đi vào.

Y tá Lý đang giúp đỡ, sốt ruột chạy tới chạy lui như kiến bò trên chảo nóng, thấy hai mẹ con bọn họ đi vào, nói nhanh: “Bạch Linh Lung, cô dẫn mẹ cô đi ra ngoài, lại chạy đến khoa phụ sản xem giúp tôi xem có bác sĩ nào đến đi làm sớm hơn không.”

“Hai vị đồng chí, để tôi thử đi.”

Bạch Thủy Tiên nhanh chóng rửa sạch tay, thấy bác sĩ nhìn về phía cô, mặt mày bình tĩnh giới thiệu: “Tôi là sinh viên y khoa đã tốt nghiệp.”

“Hả?” Y tá Lý ngẩn ngơ.

“Được rồi, để tôi.”

Bạch Thủy Tiên cũng không giải thích quá nhiều với bọn họ, vội vàng đi lên kiểm tra, lại ra lệnh: “Y tá Lý, lấy ngân châm đã khử trùng đến cho tôi.”

“Ngân châm?” Y tá Lý nhíu mày.

“Mẹ tôi học đông y.” Bạch Linh Lung nhỏ giọng giải thích.

Bác sĩ đứng ở bên cạnh đã dùng hết toàn bộ khả năng, dựa theo năng lực của anh ta, không thể nào cứu mạng của người phụ nữ mang thai này, nghĩ đến các bác sĩ khác còn chưa đi làm, chỉ có thể tin tưởng người này, còn nước thì còn tát mà thôi.

“Y tá Lý, mau đi lấy ngân châm đi, nhanh lên”

Bác sĩ đã ra lệnh, y tá Lý cũng không dám chậm trễ thêm, nhanh chóng lao ra ngoài chuẩn bị.

Ba phút sau, phòng cấp cứu truyền đến tiếng nói đầy vui vẻ của y tá Lý: “Cầm m.á.u được rồi, không còn chảy m.á.u nữa.”

Chờ mẹ xác nhận người phụ nữ mang thai này đã an toàn, Cung Linh Lung lập tức chạy ra ngoài báo tin vui cho người nhà của bệnh nhân: “Đã cầm m.á.u cho vợ của anh rồi, cô ấy không có việc gì, đứa bé cũng không có vấn đề gì, nhưng mà hôm nay bị mất m.á.u quá nhiều, mấy ngày sau phải ăn nhiều thực phẩm dinh dưỡng bổ m.á.u mới được.”

“Không có việc gì là tốt rồi, bình an là tốt rồi, cảm ơn, cảm ơn.”

Người đàn ông kia kích động đến mức suýt chút nữa đã quỳ xuống đất quỳ lạy, lúc nãy anh ấy cũng nghe được cuộc nói chuyện trong phòng cấp cứu, hôm nay không phải bác sĩ và y tá cứu tính mạng vợ con của anh, mà là một bệnh nhân đang nằm việc ra tay cứu chữa.

Bình luận

Truyện đang đọc