THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Reng reng reng…”

Buổi thi cuối cùng kết thúc, giáo viên Trần đứng trên bục giảng dặn dò: “Thu bài, bạn học ngồi ở bàn cuối thu bài thi lên cho cô.”

Ba anh em cũng đã làm xong bài thi, bọn họ đều cố ý viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng đây là bài thi tiếng nước ngoài, chữ viết nguệch ngoạc một chút cũng không có vấn đề gì, huống chi bọn họ còn nhỏ, có thể viết được chữ như thế này cũng đã là giỏi lắm rồi.

“Được rồi, học kỳ này đến đây là kết thúc, ngày mai bắt đầu nghỉ hè, lớp phó vệ sinh cho các bàn dọn dẹp vệ sinh lớp học.” Giáo viên Tần dặn dò xong lại ôm theo bài thi rời đi.

Chờ giáo viên đi rồi, một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở trước cửa, cánh tay bị cột băng vải treo trên cổ, đôi mắt sắc bén sâu thẳm tràn ngập ý cười, giọng nói tràn ngập từ tính nói: “Linh Lung, cục cưng thối.”

“Anh Tĩnh!”

“Cha.”

Bốn mẹ con bọn họ vốn dĩ đang dọn dẹp cặp sách, nhìn thấy anh, đều vội vàng buông bỏ đồ đạc trong tay xuống, cùng nhau chạy về phía anh.

Cung Linh Lung thấy anh bị thương, toàn thân gầy gò, hai mắt lập tức rưng rưng, giọng nói cũng đang phát run: “Anh Tĩnh, anh bị thương có nặng lắm không?”

“Không có gì đáng lo, bị gãy xương tay, chân bị thương ngoài da một chút.”

Lục Tĩnh Xuyên dùng bàn tay còn lành lặn nắm tay cô, dùng ánh mắt truyền tín hiệu mà đôi bên đều hiểu, lại cười nhìn về phía ba anh em đã cao lên không ít nói: “Ba cục cưng thối, có ngoan không?”

“Sao lại bị thương thế này rồi?” Cung Bồng Trạch nhíu mày.

“Chỉ là vết thương nhẹ thôi, không có gì phải lo lắng.”

Lục Tĩnh Xuyên sờ đầu duỗi tay sờ ba cái đầu nhỏ của cậu bé, thấy bọn họ đều nhíu mày, cười trấn an bọn họ: “Thật sự không có việc gì, nghỉ ngơi một hai tháng là sẽ lành hẳn thôi.”

Cung Linh Lung thấy anh vừa đen vừa gầy như thế, n.g.ự.c đau nhói, dùng hai tay đỡ lấy anh, hỏi lại: “Anh đến đây bằng cách nào?”

“Sư muội đưa anh đến cổng trường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-819.html.]

Lục Tĩnh Xuyên vừa về là lập tức chạy đi gặp mẹ con bọn họ, duỗi tay sờ đầu bé út nói: “Lần này đại sư huynh bị thương rất nặng, hôn mê hai ngày, sư muội đưa anh đến nơi này rồi vội vàng chạy đi thăm anh ấy rồi.”

Cung Linh Lung đã hiểu ý mà anh muốn ám chỉ, vội nói: “Chúng ta cũng đi thôi, anh chờ em hai phút.”

Cô nhanh chóng chạy về phòng học dọn dẹp cặp sách, thấy có bạn cùng lớp nhìn chằm chằm về phía Lục Tĩnh Xuyên, nhanh chóng giới thiệu một câu: “Đây là chồng của tôi, anh ấy vừa mới đi công tác về, bị thương không nhẹ. Tôi đưa anh ấy đến bệnh viện trước, không thể nói chuyện với mọi người rồi, hẹn học kỳ sau gặp lại.”

“Được rồi, Cung Linh Lung, cô mau đi đi.” Mọi người vội nói.

Cung Linh Lung bảo ba đứa nhỏ tự cõng lấy cặp sách của bọn họ, cô thì lại ngồi xổm xuống trước mặt Lục Tĩnh Xuyên nói: “Anh Tĩnh, anh lên đi, em cõng anh.”

“Không cần, anh tự đi được.” Lục Tĩnh Xuyên không cho cô cõng.

“Lục Tĩnh Xuyên!”

Giọng của Cung Linh Lung lạnh đến phát trầm, bình thường đôi mắt luôn mang theo ý cười hiện tại lại trở nên vô cùng nghiêm túc, lộ ra một chút vẻ cường thế đã ăn sâu vào trong linh hồn.

Đây là lần đầu tiên cô gọi cả họ lẫn tên của anh, Lục Tĩnh Xuyên biết cô vừa lo vừa giận, cầm lấy cặp sách trong tay cô, ngoan ngoãn nghe lời bò lên sau lưng cô, nhẹ nhàng trấn an: “Linh Lung, anh thật sự không có việc gì, em đừng sợ.”

Gương mặt xinh đẹp của Cung Linh Lung trở nên nghiêm túc, cô không nói tiếng nào, cắn răng dùng hết sức cõng anh lên, bước chân trầm ổn lại thong thả.

“Bé Minh, ba đứa cũng mau đi theo mẹ, chúng ta đến bệnh viện.”

Cung Linh Lung có chút vất vả cõng anh đến bãi đậu xe, cẩn thận che chở anh ngồi vào trong xe, lại bế ba đứa nhỏ lên xe, vội vội vàng vàng khởi động xe chạy nhanh về phía bệnh viện.

“Cha à, cha tiêu đời rồi, cha chọc mẹ giận.” Lục Trường Khiếu ở đằng sau cười anh.

Lục Tĩnh Xuyên ngồi ở ghế phụ, hai mắt như dính chặt lên người vợ, cô không thèm nói cười gì cả, lần này là giận thật rồi, duỗi tay nắm lấy tay cô, có chút nịnh nọt nói: “Vợ à, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, bọn anh đều là tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t quay về, vết thương của anh là nhẹ nhất cả đội rồi, thật sự chỉ bị gãy tay, chân bị thương ngoài da mà thôi, ngoài ra không còn bị thương chỗ nào khác, nghĩ ngơi một khoảng thời gian là sẽ không có vấn đề gì nữa.”

“Gãy xương mà còn không phải là bị thương nặng sao?” Cung Linh Lung trừng mắt liếc nhìn anh.

“Ừ, bị thương nặng.”

Bình luận

Truyện đang đọc