Thím Tiêu còn chưa nói xong, một cây s.ú.n.g đã chĩa thẳng về phía bà ta, toàn bộ lời nói đã đến bên miệng bị bà ta nuốt vào trong bung, hoảng loạn nhìn về phía người đàn ông đang cầm súng.
“Nếu muốn sống thì ngậm miệng lại cho tao.” Người đàn ông độc ác nói.
Thím Tiêu không dám nói tiếp nữa, ánh mắt khi nhìn về phía Trần Anh cũng thay đổi, vì sao cô ta lại tiếp xúc với những người có s.ú.n.g chứ?
Bên cạnh chợ có một cảng sông nhỏ, thường xuyên có thuyền buồm đi ngang qua dừng lại ở nơi này, các người dân sống ở quanh hồ sẽ đi thuyền đến nơi này mua đồ, tuy rằng hiện tại là buổi tối, nhưng trên bờ sông vẫn còn có mấy con thuyền nhỏ đậu lại.
Mấy người Lục Tĩnh Xuyên trốn trong chỗ tối, thấy hai người bọn họ đi theo người đàn ông kia đi đến cảng sông, Cung Linh Lung vội nói: “Anh Tĩnh, bọn họ đang định lái thuyền rời đi, để em đi theo bọn họ.”
“Linh Lung, anh đã chuẩn bị thuyền rồi, chúng ta cứ đi theo phía sau là được.” Lục Tĩnh Xuyên lên kế hoạch.
“Anh Tĩnh, đường sông xung quanh có rất nhiều lối rẽ, buổi tối tầm nhìn lại có hạn, tiếng thuyền máy rất ồn, đi quá gần rất dễ bị phát hiện ra.”
Cung Linh Lung đã nghe người xung quanh miêu tả về địa thế ở xung quanh rồi, nắm lấy cánh tay của anh nói: “Anh Tĩnh, anh đi theo phía sau, em lên thuyền của bọn họ, lát nữa em sẽ để lại ký hiệu ở trên bờ.”
“Linh Lung, em có bị những người đó phát hiện ra không?” Lục Tĩnh Xuyên lo lắng cho cô.
Cung Linh Lung suy nghĩ một chút, trực tiếp dùng hành động để đánh mất nỗi lo của anh, âm thầm khởi động công năng ẩn thân của tiểu thần khí.
“Linh Lung!”
Một người còn đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất ngay trước mặt anh ấy, tuy rằng Lục Tĩnh Xuyên đã từng gặp qua việc đời cũng giật nảy mình.
Cung Linh Lung lại tắt tiểu thần khí, xuất hiện ở đằng sau anh: “Anh Tĩnh.”
“Linh Lung.”
Lục Tĩnh Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại, giơ tay túm chặt lấy cánh tay của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-474.html.]
“Anh Tĩnh, hiện tại anh đã biết được bản lĩnh đặc biệt của em rồi, anh không cần lo lắng, em sẽ không có việc gì đâu.”
Cung Linh Lung thấy ba người ở đằng trước đã đi xa, nói nhanh: “Anh Tĩnh, em đi theo đây, các anh đừng đi theo quá gần, lát nữa em sẽ quăng giấy lên trên sông dẫn đường cho các anh, hoặc là treo vải trắng lên cây, khắc ký hiệu lên cây, các anh cứ từ từ mà đuổi theo.
Cô nói xong lại ẩn thân, sau đó vội vàng đi theo sau.
Thấy mấy người Trần Anh đã chèo thuyền rời đi, Lục Tĩnh Xuyên mới đi ra ngoài leo lên thuyền, nói vài câu với đồng đội bên cạnh, sau đó mới chèo thuyền chậm rãi đi theo phía sau.
Xuồng máy kêu ầm ầm trên mặt sông, Trần Anh ngồi trên boong tàu cầm màn thầu mà người đàn ông kia cho cô ta ăn, không thèm liếc nhìn thím Tiêu cái nào.
Thím Tiêu co rụt người ngồi trên boong thuyền, ánh mắt khi nhìn về phía cô ta trở nên vô cùng xa lạ, lúc nãy dọc theo đường đi bà ta đã có rất nhiều phỏng đoán, nhưng nghĩ đến người đàn ông bên cạnh có súng, bà ta lại không dám lắm miệng nói gì.
Người đàn ông kia ở đằng trước lái thuyền, bà ta lấy hết can đảm mở miệng nói: “Anh Tử, con, sao con lại quen biết với loại người này chứ?”
Trần Anh nhanh chóng cho bà ta một ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc, hiện tại đã rời khỏi khu vực bộ đội quản lý, kốc người ngoài ở trên thuyền, cô ta cũng nói thật với bà ta: “Tôi không phải cháu gái họ Trần Anh của bà, tôi chỉ là trùng tên trùng họ với cô ta mà thôi.”
Thím Tiêu giật mình hết hồn: “Cái gì?"
Bà ta nghĩ đến đủ loại khả năng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Trần Anh này lại không phải là cháu gái họ của bà mình, hoảng loạn bò dậy: “Cô không phải cháu gái họ của tôi thì vì sao lại muốn giả mạo nó đến đây chứ?”
Trần Anh lười đi trả lời câu hỏi ngu ngốc này của bà ta, chỉ tiếp tục ăn màn thầu, ngoài miệng vẫn còn chê mắng bà ta: “Bảo bà đi làm chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, đúng là đồ vô dụng.”
Thím Tiêu nghẹn họng, còn tưởng cô ta trách mắng mình về chuyện vu oan cho Bạch Thủy Tiên, lúc đó bà ta đúng là quá sốt ruột, chuyện này đúng là do bà ta hoàn thành không tốt, năm mươi đồng tiền kia cũng coi như bị vuột mất.
Hiện tại lại nói đến chuyện này cũng không có tác dụng gì, hiện tại thím Tiêu chỉ quan tâm cháu gái họ của mình: “Cô không phải cháu gái họ của tôi tôi, vậy cháu gái họ của tôi đi đâu rồi?”
“Bà gọi cô ta đến nơi này còn không phải là vì tính toán muốn kiếm tiền sao? Tôi đã lên kế hoạch tốt cho bà rồi, kiếm một gia đình gả cô ta đi.”
Còn chuyện cụ thể như thế nào thì Trần Anh không nói, cháu gái họ của bà ta thật sự là rất thành thật và yếu đuối, ngoại trừ làm việc nhà việc đồng áng ra thì chẳng có chút bản lĩnh nào, còn gầy như một bộ xương khô, nhìn thôi là biết đó là một người sống không thọ, cô ta tùy tiện tìm cho cô ấy một gia đình gả đi.