THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT



Con đường đi vào sơn động rất hẹp, chỉ đủ để một người đi vào, bên trong không có đèn điện, tối om.

Bạch Kiến Nhân dùng đèn pin chiếu sáng, Bạch Linh Lung đi theo vào, thấy trong động này không quá rộng lớn, cũng chỉ mới mười mấy mét vuông, nhưng bên trong lại chất đầy rương và bao tải.

Trong bao tải toàn là đồ ăn, đếm sơ qua thì có gần hai mươi túi, bên cạnh còn có một cái giá gỗ cũ nát chất đống đồ đạc cao chừng người cô, tất cả đều được giấy thấm dầu chống thấm nước bao phủ lấy.

Bạch Linh Lung không biết bên trong có cái gì, nhưng mà duỗi tay sờ thử, thông qua xúc giác và độ cứng thì cô đoán có thể là vải vóc gì đó.

Nhưng mà hiện tại cô không quan tâm mấy thứ này, ngược lại quan tâm đến mấy thứ đựng trong rương hơn, hiện tại Bạch Kiến Nhân đang ngồi xổm ở trước rương mở ổ khóa ra.

Vừa mới mở ổ khóa ra, một rương toàn là vàng kim chói lóa ánh vài mi mắt, một bên là các thỏi vàng được sắp xếp ngay ngắn, một bên là các miếng vàng nhỏ và các trang sức bằng vàng.

Bạch Kiến Nhân nhìn thấy rương vàng này, toàn thân giống như đều rơi vào trạng thái điên cuồng, ôm thỏi vàng cười mãi không ngừng.

Nhìn thấy vẻ mặt tham lam lại đáng khinh của ông ta, Bạch Linh Lung thật sự muốn đ.ấ.m cho ông ta vài cái, sau đó đưa ông ta đến điện Diêm Vương đưa tin.

Cười xong, Bạch Kiến Nhân lại thay đổi sắc mặt tức giận, chọn mười lăm cây vàng có tỉ lệ xấu nhất trong đám vàng này, hung dữ nói: “Cho bọn mày cầm cho đỡ ghiền trước, sau này ông đây chắc chắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.”

Bạch Kiến Nhân cầm vàng rồi lập tức đi ra ngoài, ông ta cũng không mở mấy cái rương khác ra xem, Bạch Linh Lung cũng đi sát theo đi ra ngoài.

Nhưng mà chỉ hai phút sau, cô lại quay về, trong tay cầm theo chìa khóa, trực tiếp mở cửa nhỏ trên sơn động ra, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ mọi thứ trong đó.

Bạch Kiến Nhân hoàn toàn không biết chuyện chìa khóa đã bị cô trộm mất, lúc này đang ngồi ở trên giường trong phòng ngủ ngắm nghía mấy thỏi vàng mà ông ta thích nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-97.html.]

Mấy thứ trong sơn động đều là do ông ta lén dành dụm tích cóp được, trong sáu bảy năm nay, ông ta vừa làm việc cho nhà họ Tần vừa chôm chỉa được, ông ta coi chúng nó còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.

Ông ta đã từng hai bàn tay trắng, ở nhà họ Bạch muốn ăn quả trứng cũng phải chạy đi lấy lòng nịnh nọt mẹ, sau đó chuyển đến huyện thành, gặp được các gia đình cán bộ huyện thành giàu có như thế, lòng tham của ông ta cũng nhanh chóng phát sinh.

Mấy năm nay, ông ta thật sự đã làm việc rất tận tâm tận lực cho chỗ dựa của mình, ông đi theo bọn họ đương nhiên cũng ăn sung mặc sướng, cuộc sống rất sung sướng vui vẻ.

Tuy rằng ông ta có rất nhiều tiền, cũng đã có nhà, nhưng ông ta cũng không thỏa mãn với hiện tại.

Sau khi tiếp xúc gần với nhà họ Tần rồi, ông ta mới phát hiện quyền thế địa vị càng quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều, có quyền thì sẽ dễ dàng có được tiền, cho nên ông ta bắt đầu thay đổi, lên kế hoạch từng bước từng bước một để tiếp cận với quyền thế.

Chỉ cần cưới đến Tần Mộng Lan, ông ta chính là một nửa người nhà họ Tần, có cha vợ tương lai và các anh vợ dìu dắt, sớm muộn gì ông ta cũng có thể đi vào cái giới kia, trở thành người cao quý khiến mọi người hâm mộ.

Chỉ có điều ông ta thật sự không ngờ rằng, ở thời khắc quan trọng này, ông ta lại thua thê thảm trong tay hai mẹ con bị ông ta khinh thường này.

*

“Cốc cốc… Cốc cốc…”

Không bao lâu sau, cửa bị người gõ vang, Lão Nghiêm dẫn theo hai mẹ con Triệu Ngọc Thục đến đây.

Tần Mộng Lan nổi giận đùng đùng đi vào, mặt của bà ta còn chưa hết sưng, hiện tại một con mắt to một con mắt nhỏ, khóe mắt còn có dấu bầm tím rõ ràng, vừa thấy Bạch Kiến Nhân lập tức nhõng nhẽo yêu kiều nổi giận: “Kiến Nhân, em vừa mới nghe Lão Nghiêm nói rồi, sao con nhỏ đê tiện kia còn dám bảo em đến xin lỗi nó nữa chứ?”

Bạch Kiến Nhân vô cùng cung kính với Triệu Ngọc Thục, đầu tiên là chào hỏi bà ta trước rồi mới trả lời: “Lần này cô ta bị thương đầu, phải phẫu thuật, ngược lại còn khôi phục trí nhớ.”

Bình luận

Truyện đang đọc