THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Đây là chuyện nhà của người khác, Cung Linh Lung cũng không bàn tán nhiều hơn, đi theo mọi người tiến về phía trước, sau khi đi đến khu vực đốn củi, nói với Vương Ngọc Miêu: “Chị Ngọc Miêu, chị chăm bé Tuấn, lại bó củi giúp em đi, hai mẹ con em phụ trách đốn củi.”

“Được rồi, lại phiền em và dì rồi.”

Bình thường Vương Ngọc Miêu đều tự chăm con, không nhờ mẹ chồng giúp đỡ, Trịnh Dũng cũng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, may mà còn có người khác phụ giúp cô ấy những chuyện vất vả giống như đốn củi này nọ.

Trần Anh đi theo mẹ Viên, cũng cầm d.a.o chẻ củi ở bên cạnh đốn củi, thấy Cung Linh Lung làm việc rất nhanh nhẹn, chủ động tìm cô nói chuyện: “Chị dâu, chị đốn củi nhanh thật đó.”

“Hiện tại thời tiết còn chưa nóng, phải đốn củi cho nhanh, đốn xong lại về nhà.”

Cung Linh Lung tiếp lời, chỉ vào một góc cây lệch tán ở bên cạnh nói: “Bác gái, Trần Anh, ba người chúng ta cùng nhau đốn cái cây này đi, ba nhà chúng ta chia nhau, cũng đủ để mỗi nhà một gánh rồi.”

“Được.”

Mẹ Viên làm việc cũng rất nhanh nhẹn, thấy cháu nội đang chơi với bạn ở cách đó không xa, rất an toàn, lập tức cầm d.a.o chẻ củi cùng nhau đi đến đốn cây với cô.

Ba người cùng nhau làm, nhanh chóng đốn ngã cái cây này.

Trong lúc c.h.é.m các cành con, Cung Linh Lung vô tình nhìn thoáng qua, phát hiện tay của Trần Anh ngoại trừ chỗ ngón tay cái có kén ra, những ngón tay khác đều không có kén gì cả, tay cũng không sần sùi thô ráp, khác xa với những đôi tay làm việc đồng áng quanh năm suốt tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-396.html.]

Cô nhớ rõ thím Tiêu đã nói cô ta lớn lên ở nông thôn, mẹ ruột mất sớm, mẹ kế ăn h.i.ế.p chèn ép cô ta, bắt cô ta phải làm hết các công việc nhà, dựa theo tình hình bình thường mà nói, trên tay cô ta lẽ ra phải có vết chai dày mới đúng.

“Trần Anh, nghe nói cô và bác gái đều là người của tỉnh Tấn, tôi lớn lên ở phương nam, hoàn cảnh quê quán cũng chẳng khác nơi này cho lắm, tôi vẫn chưa đi phương Bắc bao giờ, nông thôn của cô có gì khác với bên thành phố Hán không?”

Trần Anh thấy cô hỏi cái này, cười trả lời: “Quê của em khác xa với bên này lắm, bình thường chúng em đều ăn mì và lương thực phụ, hoàn cảnh không tốt bằng bên này, cũng chẳng non xanh nước biếc như bên đây, nhà của em gần mỏ than, xung quanh toàn là than đá xám xịt, lên núi cũng chẳng nhìn thấy cái cây xanh nào.”

Cung Linh Lung khẽ gật đầu, lại âm thầm hỏi: “Trong nhà của cô còn bao nhiêu thành viên.”

“Mẹ em mất từ sớm, bà ấy chỉ sinh một đứa con gái duy nhất là em, sau này cha của em lại đi bước nữa, mẹ kế sinh hai đứa con trai một đứa con gái, ba đứa em đều chưa kết hôn.” Khi nói đến chuyện gia đình, trên mặt Trần Anh lộ ra chút chua xót.

Cung Linh Lung nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô ta, ánh mắt hơi d.a.o động, giống như thương hại mà nói: “Haizz, cô cũng là một người số khổ.”

Trần Anh kéo khóe môi, cúi đầu tiếp tục chặt cành cây.

“Trần Anh, bình thường lúc ở trong nhà có phải cô cũng phải thường xuyên ra ruộng làm việc không?” Cung Linh Lung lại hỏi.

“Đúng vậy, việc nhà đều là do em làm, lúa mạch ngoài ruộng cũng là do em trồng, có đôi khi còn phải đến mỏ than đá trong núi khiêng than đá kiếm tiền phụ giúp gia đình nữa.”

“Lúc trước tôi nghe thím Tiêu có nhắc đến vài câu về cô, khen cô là tay thiện nghệ trong khoản làm việc nhà và làm ruộng, chẳng trách mẹ kế của cô lại không nỡ cho cô đi xem mắt lấy chồng, bọn họ đang cố ý bắt cô ở lại trong nhà kiếm tiền nuôi bọn họ đây mà.”

Cung Linh Lung muốn hỏi thăm vài chuyện, câu được câu không trò chuyện với cô ta, mãi đến lúc đốn củi xong về nhà mới thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc