THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Lục Sơ Minh cũng nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt cậu, ngẩng cổ nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng phía sau cao ngang ngửa cha mình, lại hỏi Thôi Tư Vi: “Đây là cha của anh à?”

“Ặc, đúng vậy, là cha tôi.” Thôi Tư Vi cười cười nói.

“Sao con ranh tóc xoăn thích ăn nói bậy bạ kia lại chẳng giống ba của anh chút nào thế?”

Hai cha con bọn họ lại khá giống nhau, Lục Sơ Minh còn phát hiện hai cha con này trông có chút cảm giác quen thuộc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra cảm giác quen thuộc này đến từ nơi nào.

Gương mặt mỉm cười của Thôi Tư Vi trở nên hơi gượng gạo: “Chúng tôi là chị em cùng mẹ khác cha.”

“Ồ.”

Lục Sơ Minh đã hiểu, lại nhìn thoáng qua Thôi Lan Chi đang đến gần, lại nhìn thấy vẻ kích động khó có thể đè nén trong mắt Thôi Trí Viễn, cậu bé giật mình hiểu ra, lập tức nhảy cẫng lên.

Cậu bé đoán được, Lục Trường Khiếu và Cung Bồng Trạch cũng đoán được, ba đôi mắt đều nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Thôi Trí Viễn ở đối diện.

Nhìn thấy ba đứa cháu ngoại, Thôi Trí Viễn vừa kích động lại khẩn trương, tay cũng hơi phát run, bước chân lảo đảo, đi đến trước mặt bọn họ rồi từ từ ngồi xuống, môi khẽ run nói: “Ông tên Thôi Trí Viễn, ba đứa đều biết ông đúng không?”

“Biết chứ, ông là người đàn ông bội bạc mà ông cậu cả nói.” Cung Bồng Trạch tiếp lời.

Ngực Thôi Trí Viễn đau nhói, cổ họng đắng ngắt, nhưng vẫn cứ gật đầu nói: “Ông cậu cả ba đứa mắng không sai, ông là người đàn ông bội bạc, rất có lỗi với bà nội của ba đứa.”

“Không phải đã hẹn là tối nay sẽ gặp nhau sao? Bây giờ ông đến đây tìm chúng con làm gì?” Lục Trường Khiếu lại mở miệng hỏi.

“Ông mới đi ngang qua đây, đến thăm ba đứa.”

Trên đường đến đây Thôi Trí Viễn đã nghe cháu trai nói ba đứa nhỏ đều rất thông minh, hiện tại còn chưa đến hai tuổi nhưng đầu óc chẳng thua kém gì người hai mươi tuổi, là hạt giống tốt trong chuyện buôn bán này.

Ba đứa nhỏ đều rất giống cha, mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, trên quần áo đều có thêu chữ cái, Thôi Trí Viễn cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói chuyện với bọn họ: “Ba đứa có thể tự giới thiệu không?”

“Con là anh cả Lục Sơ Minh.”

“Lục Trường Khiếu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-889.html.]

“Cung Bồng Trạch, con theo họ mẹ.” Cung Bồng Trạch chỉ vào chữ “Bồng” thêu trên áo.

Thôi Trí Viễn nhớ kỹ tên bọn họ, giọng nói rất hiền hòa: “Hôm nay mẹ con có đến không?”

“Không đến, đi làm rồi.”

Nghe nói cô đến nhà máy kẹo, Thôi Trí Viễn mím môi gật đầu, đưa ra lời mời: “Tối nay ba đứa đi theo cha mẹ và bà ngoại đến nhà hàng ăn cơm với ông được không?”

“Dạ được.”

“Ba đứa thích ăn cái gì?” Thôi Trí Viễn muốn chuẩn bị trước.

“Bọn con không kén ăn.”

Thấy ba đứa nhỏ đều rất dạn dĩ, cũng không bài xích hay phản cảm ông ấy, Thôi Trí Viễn cười nhẹ hỏi: “Các con có thích ăn bánh kem không?”

“Ông biết làm sao?” Lục Sơ Minh nhướng mày.

Thôi Trí Viễn chú ý đến ánh mắt của bọn họ, ba đứa nhỏ vừa nghe đến bánh kem là mắt đều hơi sáng lên, tâm trạng vô cùng nhẹ nhàng nói: “Ông biết làm, chiều nay ông làm bánh kem cho bọn con.”

Ông ấy suy nghĩ một chút lại hỏi thêm: “Bà ngoại và mẹ con có thích ăn không?”

“Dạ thích.”

“Vậy ông lại làm thêm hai cái.”

Thôi Trí Viễn thấy bên cạnh còn có không ít người muốn mua hàng, nhẹ nhàng nắm tay ba đứa nhỏ, trong mắt tràn ngập từ ái: “Ba đứa bán hàng trước đi, lát nữa chúng ta lại nói chuyện sau.”

Thôi Văn Đống thấy bốn cha con Lục Tĩnh Xuyên cũng không đuổi chú hai đi, còn hẹn tối nay sẽ cùng nhau ăn cơm, anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nói: “Chú hai, con và Phán Nhi đến xã tín dụng trước, lát nữa lại đến sau.”

“Được rồi, đi thôi.”

Thôi Trí Viễn xua tay với bọn họ, cũng nói với ba mẹ con Thôi Lan Chi: “Lan Chi, em cũng dẫn Hiểu Lỗi và Hiểu Nguyệt về đi, về nhà sửa soạn hành lý trước, lát nữa anh sẽ kêu một chiếc xe máy kéo đến chuyển nhà giúp em.”

Bình luận

Truyện đang đọc