Trưa hôm đó, đoàn văn công thông báo cho mọi người biết, Mạnh Hiểu Dĩnh tạm thời bị cách chức tự suy nghĩ lại lỗi lầm, ghi một lần tội nhẹ, lý do là vì không phục tùng mệnh lệnh của đoàn đội, làm trái kỷ luật, đương nhiên cũng không thể thiếu một khóa giáo dục tư tưởng.
Cung Linh Lung nghe các quân tẩu khác nói đến chuyện của Mạnh Hiểu Dĩnh, lúc sau cũng không đi theo nhiều chuyện tìm hiểu nhiều hơn, làm xong công việc đồng áng rồi, lập tức bắt đầu tập múa với Vương Ngọc Miêu.
“Ui cha, mọi người mau học thuộc lòng đi chứ, đừng có lo ngắm bọn họ nhảy múa nữa.”
Làm xong chuyện đồng áng, mọi người lập tức tạp họp trong phòng họp nhỏ lần trước tập luyện, nhưng mà mọi người còn chưa kịp bắt đầu đọc diễn cảm thì lực chú ý đã bị hai người đang nhảy múa đằng kia hấp dẫn.
“Haizz, chị Bình, chị đừng có gấp, để bọn tôi xem thêm mười phút nữa đi.”
“Đúng vậy, đúng đó, bọn tôi đã học thuộc lòng xong gần hết rồi, để chúng tôi xem bọn họ múa trước đi.”
“Mẹ ơi, dì Vương và dì Cung nhảy đẹp quá, con cũng muốn học.”
“Con đứng ở bên ngoài tự nhảy theo đi, đừng ảnh hưởng đến việc luyện tập của hai dì, chờ sau này mẹ lại nhờ dì Vương dạy cho con.”
“...”
So với việc đọc diễn cảm thơ ca, mọi người lại càng có hứng thú với việc xem múa hơn.
Dáng người của Vương Ngọc Miêu và Cung Linh Lung uyển chuyển nhẹ nhàng yểu điệu, mỗi lần nhảy lên đều giống như một con bướm, hai người bọn họ hợp tác với nhau động tác vô cùng ăn khớp, giống như chỉ có một người múa, mọi người xem đến hăng say.
Đừng có nói là mấy người bọn họ, đến cả Vương Ngọc Miêu đang múa cũng khen ngợi bạn nhảy hết lời: “Linh Lung, em nhảy đẹp thật đó, chị đã được học nhảy bài bản mà cũng không nhảy đẹp bằng em.”
“Làm gì có chứ, động tác của chị chuẩn và có quy phạm hơn em rất nhiều, em chỉ là đang bắt chước động tác của chị mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-263.html.]
Hai người bọn họ ở đằng trước nhảy múa, có mấy đứa bé gái có hứng thú cũng bắt chước nhảy theo, bình thường bọn họ cũng có đi xem các diễn viên trong đoàn văn công nhảy múa, nhưng mấy người kia lại không múa cổ điển, mọi người đều cảm thấy không đẹp bằng múa cổ điển, nhảy múa đẹp hơn rất nhiều.
Bọn họ ở bên này tranh thủ thời gian để tập luyện, hiện tại bọn họ đã kết thúc công việc hoàn thành nhiệm vụ gieo trồng vụ xuân, mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có lẽ trải qua bài học lần này, suy nghĩ và tư tưởng của bọn họ đều đã phát sinh thay đổi, sau đó lại tập trung vào việc huấn luyện tập luyện như mọi hôm.
Một tuần bận rộn trôi qua.
Sáng sớm chủ nhật lại có mưa phùn, Cung Linh Lung vội vàng cầm ô lên thành phố đón mẹ về nhà.
Xe buýt công cộng đã chờ sẵn tại chỗ, cô là hành khách lên xe đầu tiên, chọn vị trí ghế phụ ở đằng trước ngồi xuống.
Không bao lâu sau những người khác muốn đi xe cũng lần lượt đi đến, Cung Linh Lung thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy được hai bóng người quen thuộc, hai người kia một trước một sau đi lên xe.
Người đầu tiên là con gà mái rừng kia, hôm nay bà ta cố ý trang điểm xinh đẹp, thoa phấn tô son, mặc một cái áo khoác vải nỉ trông vô cùng sang trọng, tay cầm túi xách, mang theo chút phong thái của một bà chủ gia đình giàu có.
Người còn lại chính là Từ Vi, hôm nay cách ăn mặc của cô ta rất quái lạ, mấy ngày hôm trước cho dù là lúc làm việc đồng áng thì cô ta vẫn cứ ăn mặc quân trang sạch sẽ gọn gàng, nhưng hôm nay cô ta lại mặc một bộ đồ màu xám vừa cũ vừa có vẻ già nua, gương mặt trắng trẻo hồng hào cũng bị cô ta thoa phấn cố ý làm thành màu vàng như nến, con đội một cái nón mà chỉ những người phụ nữ trung niên mới đội.
Quái dị nhất là lúc cô ta lên xe còn cố ý khòm lưng rụt cổ, giống như là không muốn cho người khác nhận ra cô ta, còn tìm vị trí góc khuất ở cuối xe ngồi xuống.
“Thú vị thật đó.”
Cung Linh Lung cong môi mỉm cười, đôi mắt lóe lên ánh sáng.
Xe buýt công cộng nhanh chóng khởi động, mất đúng nửa tiếng đồng hồ là đến trạm dừng trên thành phố, Cung Linh Lung cũng không vội vàng xuống xe, chờ những người khác lần lượt xuống xe rồi, cô mới đứng lên.