“Câm miệng! Cô câm miệng ngay cho tôi!”
Nhắc đến chuyện dính líu đến gián điệp, đây chính là điều tối kỵ của Mạnh Hiểu Dĩnh, là bất cứ người nào đều không thể đụng đến.
Thấy cô ả nổi điên chửi bật, Cung Linh Lung cho cô ả một ánh mắt khinh bỉ: “Miệng mọc trên đầu của tôi, tôi thích nói thì cứ nói. Với lại trong quân khu thành phố Hán có ai mà không biết cô dính líu đến gián điệp chứ, cô cho rằng cô bị thả ra ngoài là có thể rửa sạch tiếng xấu trên người của mình à?”
Những lời này của cô giống như vô số bàn tay tát thẳng lên mặt người nhà họ Mạnh, sắc mặt hai vợ chồng nhà họ Mạnh đều âm u như mực, Mạnh Hiểu Dĩnh thì lại càng tức giận đến mức hai mắt đỏ tươi như máu.
Cung Linh Lung đã hiểu rõ tính cách của cô ả từ lâu rồi, cũng biết cô ả đang rất oán hận mình, nhưng cô lại chẳng thèm để ý chút nào.
Hiện tại nhà họ Mạnh đã ở đầu sóng ngọn gió, nếu cô ả dám có ý đồ xấu xa gì thì kết quả cuối cùng cũng sẽ chỉ là kéo cả nhà họ Mạnh cùng nhau xuống địa ngục mà thôi.
“Kẽo kẹt.”
Cửa phòng từ bên trong mở ra, Bạch Thủy Tiên bưng khay đi ra ngoài.
Hôm nay bà không mang theo khẩu trang, ăn mặc quần áo mộc mạc đơn giản, để mặt mộc, gương mặt xinh đẹp dịu dàng cực kỳ lịch sự nhã nhặn, Tiết Hải Lâm đang đứng ở cửa vừa nhìn thấy bà, ánh mắt rõ ràng sáng hơn một chút.
“Mẹ.”
Cung Linh Lung lập tức bước lên đón bà.
Lúc nãy con gái ở bên ngoài tranh luận với Mạnh Hiểu Dĩnh, Bạch Thủy Tiên ở trong phòng cũng nghe được, chậm rãi từ tốn dạy dỗ cô: “Linh Lung, nơi này là viện điều dưỡng, là nơi các lãnh đạo lớn tuổi bình tĩnh nghỉ ngơi, con đừng cãi nhau với người ta ở nơi này, cũng đừng nói chuyện lớn tiếng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bọn họ, có chuyện gì thì con cứ đi ra bên ngoài nói.”
“Dạ, con biết rồi.” Cung Linh Lung gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-325.html.]
Bạch Thủy Tiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua ba người nhà họ Mạnh, cũng không chào hỏi bọn họ, lễ phép gật đầu chào hai vợ chồng Tiết Hải Lâm, tốc độ nói chuyện như bình thường: “Bà cụ mời hai người vào phòng.”
“Vất vả đồng chí Bạch rồi.” Tiết Hải Lâm cười đáp lại.
“Chăm sóc bà cụ là công việc và trách nhiệm của tôi, không chịu nổi hai chữ vất vả.”
Biểu cảm của Bạch Thủy Tiên rất lạnh nhạt, bưng khay nhường đường, kéo con gái đi: “Linh Lung, đi thôi, con đi theo mẹ đến nhà ăn ăn cơm.”
Bắt đầu từ lúc bà mở cửa bước ra, trong lòng Bành Ngọc Ni không hiểu sao lại run lên, lần trước khi đến đây Bạch Thủy Tiên còn mang khẩu trang, bà ta không nhìn thấy gương mặt của bà, hôm nay lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Bà ta không thể không thừa nhận, Bạch Thủy Tiên đẹp hơn bà ta rất nhiều, hai người bằng tuổi nhau, nhưng gương mặt và khí chất của người này lại hơn xa bà ta.
Đều là phụ nữ với nhau, bà ta lập tức bộc phát lên lòng đua đòi ham hư vinh.
Nhưng bà ta lại nghĩ đến chuyện tuy rằng Bạch Thủy Tiên rất xinh đẹp, nhưng công việc của bà lại là hầu hạ người khác, lại còn là người ly hôn, không có bối cảnh gia thế gì, trong lòng bà ta cũng cảm thấy cân bằng trở lại.
Ngay lúc bà ta xoay người muốn đi vào nhà, lại nhìn thấy Tiết Hải Lâm vẫn cứ đang nhìn chằm chằm vào Bạch Thủy Tiên, bà ta lập tức xụ mặt xuống ngay, trở nên vô cùng khó coi, giơ tay túm chặt lấy cánh tay của ông ta, kéo một cái thật mạnh, cũng dùng ánh mắt cảnh cáo ông ta.
Tiết Hải Lâm mất kiên nhẫn hất văng tay bà ta ra, ngoài miệng không nói gì, chỉ nhấc chân đi thẳng vào trong phòng.
Ông ta đi vào, những người khác đều lần lượt đuổi theo.
Bà cụ Bành ngồi ở trên giường, tuy rằng cơ thể của bà ta không được tốt cho lắm, nhưng lỗ tai vẫn còn rất thính, nghe được toàn bộ những lời cãi nhau ở bên ngoài.
Thấy hai vợ chồng nhà họ Mạnh dẫn theo con gái đi vào, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Hồng Mai, mấy ngày trước lúc con đến dì cũng đã nói rồi, hôm nay chỉ là một ngày sinh nhật bình thường của dì mà thôi, không cần phải đến đây chúc thọ, dì còn không thèm gọi con cái của mình đến, chỉ bảo Ngọc Ni đến đón dì về nhà thôi.”
“Dì, con biết dì giản dị tiết kiệm quen rồi, bình thường không muốn ăn sinh nhật, hôm nay bọn con đến đây cũng không mang theo quà tặng gì, chỉ đến chúc dì một câu mà thôi.”