THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Cuối cùng anh chị cũng về rồi.”

Ngày hôm trước Tống Thao đã nhận được điện thoại của anh họ, hôm nay sắp xếp thời gian rảnh ra sân bay đón bọn họ, nhìn thấy ba đứa nhỏ lập tức cười nói: “Ba cục cưng thối, lần này bọn con đi ra ngoài du lịch một tháng, phơi nắng đen hết cả rồi.”

“Cậu họ, mẹ con nói đây là làn da màu khỏe mạnh.”

Lục Trường Khiếu đi ở trước nhất trả lời cậu ấy, còn mở túi đeo chéo của mình ra, lấy một quả xoài đưa cho cậu ấy nói: “Cậu họ, con mang từ thành phố Dương về cho cậu đó.”

“Đây là gì thế?” Tống Thao chưa từng ăn qua trái cây này.

“Quả xoài.”

“Ồ, thì ra đây là xoài à, cậu chỉ từng ăn xoài khô thôi, chưa bao giờ được ăn xoài còn tươi thế này.”

Tống Thao bỏ xoài vào trong túi quần trước, thấy Cung Linh Lung đẩy hành lý ra, vội vàng chạy đến giúp đỡ, quan tâm hỏi Lục Tĩnh Xuyên: “Anh, vết thương của anh đã đỡ hơn chưa?”

Lúc quay về Lục Tĩnh Xuyên đã lại treo cánh tay của mình lên, còn mỉm cười nói: “Vết thương ở chân đã lành từ lâu rồi, thạch cao thì phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể tháo bỏ.”

“Nghe nói lần này anh chị đi ra ngoài chơi rất nhiều nơi, có vui không?” Tống Thao cười hỏi.

“Cũng còn tạm được.”

Tống Thao giúp đỡ bọn họ khiêng hành lý lên xe, chăm sóc bế ba anh em lên xe ngồi xuống, khởi động xe xuất phát: “Dì hai ở nhà chờ anh đó, lúc em đi ra ngoài thì dì ấy đang làm sủi cảo.”

“Thao, buôn bán thế nào rồi?” Cung Linh Lung ngồi ở hàng phía sau hỏi.

“Chị dâu, chị đoán thử xem.”

Nhắc đến chuyện buôn bán, Tống Thao mặt mày hớn hở, khóe miệng đã sắp kéo đến tận mang tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-847.html.]

“Để dành được vạn đồng tiền rồi hả?” Trong giọng nói của Cung Linh Lung mang theo ý cười.

“Hì hì, đoán trúng có thưởng, ngày mai em mời anh chị ăn cơm.” Tống Thao vui vẻ muốn chết.

Lục Tĩnh Xuyên cười nhìn cậu ấy: “Được đó, mới một tháng mà đã dành dụm được một vạn đồng, đừng có nói là tháng nay em không ăn không uống, buôn bán từ sáng đến tối đó nha.”

“Em và Lý Sùng buôn bán cùng nhau, cậu ấy thì ngồi quầy từ sáng đến tôi, mỗi ngày em hỗ trợ giao hàng đưa hàng hóa đến, sau đó mới ngồi bán quán cùng với cậu ấy.”

Buổi tối ở kinh đô đã có rất nhiều cuộc sống về đêm, các quảng trường lớn đều có người nhảy múa ca hát, chỉ cần trơi không mưa, hai người bọn họ đều sẽ dọn hàng hóa ra bán, cho dù mang theo bao nhiêu hàng thì cũng có thể bán hết sạch, Thôi Văn Đống còn kiếm được nhiều tiền hơn bọn họ nữa.

“Đúng rồi, chị dâu, chị nói chị nhập hàng rất nhiều quần áo và giày, chừng nói hàng mới về đến kinh đô thế? Mớ hàng hóa từ thành phố Dương nhập về này bán đắt lắm, sáng hôm nay em đi thông báo, bọn họ đã đặt hàng trước một vạn đồng rồi đó.”

Thấy trong mắt cậu ấy chỉ có tiền, Cung Linh Lung cười khẽ nói: “Chiều nay sẽ đến, lần này chị nhập hàng nhiều lắm, chỉ riêng quần áo và giày đã nhập mười mấy vạn, chủ yếu đều là quần áo mùa hè và mùa thu, cũng đủ để bọn họ bán đến tháng mười.”

“Chị dâu, buổi chiều chừng nào mới đến?” Tống Thao kích động hỏi.

“Hiện tại còn chưa xác định, chị phải chờ điện thoại nữa, em cứ thông báo cho bọn họ là sáng mai đến nhập hàng là được.” Chiều nay Cung Linh Lung sẽ đưa đồ đạc đến kho hàng.

“Được rồi.”

Chờ đến khi bọn họ về đến nhà là đúng mười hai giờ trưa, Chu Lan Cầm đã nấu cơm xong, mang hành lý về nhà giúp bọn họ.

Thấy Tống Thao còn vội vàng muốn đi bán hàng, bà ấy vội vàng bảo cậu ấy ăn cơm trước, còn cầm hai cái hộp cơm lớn đựng đồ ăn cho cậu ấy: “Thao, con mang theo một ít đồ ăn cho Tiểu Lý, mang luôn hai miếng dưa hấu trên bàn nữa, dì đã rót đầy nước cho con rồi.”

“Cảm ơn dì hay.” Tống Thao phải tranh thủ thời gian, bưng đồ ăn lên ăn nhanh.

Lục Sơ Minh đi đến trước mặt cậu ấy nói: “Cậu họ, ngày mai bọn con đi bán hàng với cậu.

“Ba đứa ở trong nhà chơi đi, bên ngoài nắng lắm, coi chừng bị cảm nắng.”

Tống Thao cũng không dám dẫn bọn họ đi, cũng sợ lúc bán hàng không chú ý, bất cẩn lạc mất mấy đứa nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc