Cơm nước xong, Thôi Trí Viễn được Lục Nam Chinh mời đến văn phòng đơn vị của ông ấy.
Hiện tại trong nước đang bắt đầu cải cách chính sách đất đai, Lục Nam Chinh đang muốn tìm hiểu thêm về tình hình nước ngoài, tìm ông ấy hiểu thăm là tốt nhất, vừa khéo hai người bọn họ lại hợp ý nhau, chờ nên chiều nay lại hẹn thêm vài đồng nghiệp đến văn phòng trò chuyện vui vẻ.
Buổi tối Lục Nam Chinh lại đứng ra làm ông chủ mời khách, Thôi Trí Viễn ăn cơm với bọn họ xong mới quay về khách sạn, Lục Nam Chinh lái xe đưa ông ấy đến trước cửa khách sạn Văn Hoa.
“Cha.”
Thôi Tư Vi thấy ông ấy quay về, lập tức chạy đến chào hỏi.
Ba mẹ con bọn họ mới vừa đi ra ngoài ăn cơm xong quay về, hai ông bà già nhà họ Thôi và Thôi Văn Đống đã đứng ở cửa đời từ lâu, mới vừa gặp mặt còn chưa nói với nhau được mấy câu.
Lương Vịnh Văn thấy người đưa ông ấy về là đàn ông, đi đến trước cửa xe, cũng không bày ra dáng vẻ kiêu ngạo hỏi: “Trí Viễn, đây là bạn của anh sao? Anh không giới thiệu cho em à?”
“Anh sui, đây là vợ anh sao?” Lục Nam Chinh mở miệng hỏi trước.
“Đúng vậy, đây là vợ tôi, Lương Vịnh Văn.”
Thôi Trí Viễn còn chưa kịp giới thiệu thì Lương Vịnh Văn đã nhíu mày: “Anh sui?”
“Chờ về phòng lại nói.”
Thôi Trí Viễn thấy cha mẹ ông ấy cũng đến, không có ý định đứng đây nói chuyện, phất tay chào tạm biệt Lục Nam Chinh: “Anh sui, anh đi về cẩn thận, chờ vài ngày nữa lại hẹn gặp nhau ở nhà Linh Lung, lần sau gặp lại.”
“Được rồi, lần sau gặp lại.” Lục Nam Chinh lạnh nhạt gật đầu với Lương Vịnh Văn coi như chào hỏi, sau đó lái xe rời đi.
Lúc này hai ông bà già họ Thôi cũng đã đi đến, lúc này bọn họ mới nhìn thấy rõ người đàn ông lái xe chính là Lục Nam Chinh, cha Thôi mở miệng trước: “Trí Viễn, hôm nay con đến thăm nhà họ Lục sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-919.html.]
“Không đến nhà họ Lục, chỉ đi gặp cha mẹ chồng Linh Lung thôi.”
Thấy lúc nãy bọn họ đều đang đứng ở cửa, Thôi Trí Viễn hỏi: “Cha mẹ đã ăn cơm chưa?
“Ăn rồi.”
Ba mẹ con Lương Vịnh Văn là đi đến tiệm cơm bên ngoài ăn, người nhà họ Thôi thì ăn cơm nước xong mới đến.
“Đi thôi, chúng ta lên lầu vào phòng rồi nói chuyện.”
Thôi Trí Viễn biết bọn họ nếu không có việc thì sẽ không đến tam bảo điện, chắc chắn vẫn cứ là vì chuyện trong nhà nên mới đến, xem ra tối nay lại phải cãi nhau rồi.
Vào phòng rồi, Thôi Trí Viễn đi châm trà trước, thấy nước trong bình thủy không đủ, cầm theo bình nước trống đi lấy nước: “Cha mẹ, cha mẹ ngồi xuống trước đi, tôi đi lấy nước pha trà.”
Bà già họ Thôi thấy Lương Vịnh Văn vừa vào phòng đã lập tức ngồi xuống, con gái cũng giống bà ta, đến cả lễ nghi tiếp khách cơ bản nhất cũng không có, xụ mặt nói: “Con đi ra ngoài vất vả cả ngày rồi, mấy chuyện bưng trà rót nước này cứ để vợ con đi làm đi.”
Lương Vịnh Văn không thèm nhúc nhích, cũng không lên tiếng nói gì, Lương Tư Dao giống như bà ta, còn âm thầm dùng khẩu hình miệng nói gì đó với bà ta.
Thấy hai mẹ con bọn họ đều không thèm nhúc nhích, chẳng có lễ phép chút nào, Thôi Văn Đống nhíu mày, cầm lấy bình thủy trong tay chú hai nói: “Chú hai, con đi lấy nước cho, chú nghỉ ngơi một chút đi.”
“Văn Đống, phiền con rồi, con xuống lầu một tìm người phục vụ là được.”
Thôi Trí Viễn bảo những người khác ngồi trước, ông ấy cầm khăn lông, đi đến phòng vệ sinh công cộng ở cuối hành lang lấy nước rửa mặt.
Lúc này hai ông bà già họ Thôi cũng đã hiểu, ông ấy ở nước M cưới phải một bà cố nội kiêu căng vô lễ, nuôi một đứa con gái cũng mất dạy kiêu ngạo không kém, cũng không biết ánh mắt của ông ấy có vấn đề gì mà lại đi chọn loại người này, nếu như ở trong nước, cho dù có c.h.ế.t bọn họ cũng sẽ không cho phép loại người này đặt chân vào cổng nhà họ Thôi.
Thôi Văn Đống xách bình thủy đi lên, thấy Thôi Tư Vi đã đổ trà ra ấm sẵn rồi, anh ta vội đổ nước sôi vào pha trà, sau đó lại bưng cho ông bà nội mỗi người một ly, sau đó ngồi xuống một góc cạnh cửa.