Ánh mắt của anh quá nóng cháy, Bạch Linh Lung sắp sửa chịu không nổi, duỗi tay đ.ấ.m vào eo anh, lén lút trừng mắt nhìn anh nói: “Đừng có nhìn”
“Vợ của anh đẹp, nhìn suốt đời cũng không đủ.”
Hiện tại Lục Tĩnh Xuyên ước gì có thể mang cô về nhà ngay, giấu cô trong nhà, không cho người ngoài phát hiện ra vẻ đẹp của cô.
“Lúc nãy anh còn nói là mình không biết nói lời bùi tai, đây chẳng phải là nói giỏi lắm sao?”
Bạch Linh Lung chịu không nổi cái tính dính người của anh, thật ra trong lòng cũng có chút cảm xúc vui sướng không nói nên lời.
Thấy có người từ trong phòng bệnh đi ra, cô lập tức nói sang đề tài khác, giả vờ như đang nói chuyện hằng ngày: “Chuyện kết hôn này chờ sau này lại tính, mẹ của em vừa mới phẫu thuật xong, còn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian nữa, ít thì nửa tháng, nhiều thì một tháng.”
“Hiện tại em và mẹ đã trở mặt với nhà họ Bạch rồi, không có ý định quay về Ngưu Giác Loan, trong khoảng thời gian này ở lại nhà nghỉ cũng không tiện cho lắm, vẫn là phải thuê một căn nhà mới được.”
“Ngoài ra, nếu chúng ta kết hôn, em có thể đi theo anh tùy quân, mẹ của em thì…”
Cô còn chưa nói xong, Lục Tĩnh Xuyên đã sắp xếp xong xuôi: “Linh Lung, chờ chúng ta kết hôn rồi, dì cũng đến thành phố Hán ở chung với chúng ta.”
“Có được không?”
Nếu mẹ có thể đi cùng, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.
Mẹ chỉ có một mình, Bạch Linh Lung thật sự không yên tâm để bà sống một mình ở bên ngoài, thật ra trong lòng cũng không muốn chia xa bà.
“Được chứ, quan quân được phân chia nhà ở đều có thể dẫn người nhà đến qua đó ở cùng, chỉ cần giải quyết thủ tục là được. Bên anh là một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, trong đó có một căn phòng anh đã dùng làm phòng sách rồi, dì đến thì cũng có thể có chỗ ở.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-80.html.]
Bình thường Lục Tĩnh Xuyên đều chỉ ở một mình, trong nhà rất cô đơn quạnh quẽ, mẹ anh làm việc ở kinh đô, ở chung với em trai, sẽ không đến bộ đội sống chung với anh, mẹ vợ đi về ở với anh cũng vừa lúc.
Lúc này anh cũng bắt đầu tưởng tượng đến cuộc sống ở tương lai, có vợ, còn có mẹ vợ tương lai, sau này lại có thêm một hai đứa nhỏ, trong nhà chắc chắn sẽ trở nên náo nhiệt giống như gia đình của các anh em khác, sẽ không còn lạnh lẽo cô quạnh giống như trước kia nữa.
“Được rồi, vậy lát nữa em sẽ thương lượng với mẹ.” Bạch Linh Lung cũng cho anh một câu trả lời khẳng định.
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, thấy đã gần sáu giờ, có lẽ dì đã tan ca về nhà rồi, anh nói với cô: “Linh Lung, đồ ăn chắc sắp nguội mất rồi, em mau ăn cơm đi, anh ăn cơm xong lại đến.”
“Được rồi, chúng ta mau đi về đi.”
Hai người đã xác nhận mối quan hệ, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên tràn ngập vui sướng hưng phấn, trên đường quay về đều cảm thấy lâng lâng.
Anh cũng không đi thẳng về nhà dì, mà lại đến bưu cục gọi điện thoại, gọi điện thoại báo tin vui cho mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội, sau đó lại vội vàng sốt ruột gọi điện thoại cho bộ đội, nhờ chính ủy phê duyệt đơn xin kết hôn của anh.
Lúc nãy Bạch Thủy Tiên lại ngủ một giấc tỉnh lại, vừa mới thức dậy đã ngửi được mùi thịt, nghiêng đầu thấy ngoài trời đã sắp tối đen rồi, nhẹ nhàng hỏi: “Linh Lung, Tiểu Lục mang cơm đến hả?"
"Mẹ, anh ấy vừa mới đưa đến."
Bạch Linh Lung mở hộp cơm ra, cười nói với bà: "Tối nay có nhiều đồ ăn ngon lắm, có thịt kho tàu, còn có canh xương sườn táo đỏ hạt sen, trứng hấp, cháo trắng.
Toàn là đồ ăn rất nhiều dinh dưỡng, Bạch Thủy Tiên cười nói: "Thằng bé này có tâm."
"Mẹ, bây giờ con đút mẹ ăn cơm trước.” Bạch Linh Lung bắt đầu múc canh ra chén.
"Linh Lung, chờ lát nữa lại ăn, con lấy ít nước lau người cho mẹ trước đi, hai ba ngày không lau, mẹ cứ có cảm giác người mình dính dính, khó chịu quá."
"Dạ được."