Tiếng tát tai trong trẻo lại vang dội.
Cô dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể, trực tiếp đánh ông ta ngã lăn quay ra đất.
“Bạch Linh Lung!”
Tiếng rống giận vang lên, khắp hành lang còn mang theo tiếng vọng.
Trả lời ông ta lại là một chân, còn trùng hợp đá vào m.ô.n.g ông ta, đạp ông ta ngã chổng vó.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết cực kỳ sắc bén, làm mọi người cảm giác như màng nhĩ sắp thủng đến nơi.
Một người thì ngã dưới đất kêu la inh ỏi, một người thì ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống tức giận mắng: “Bạch Kiến Nhân, cái thứ đê tiện cặn bã chó đẻ nhà ông, ông là đồ không bằng súc sinh, ông có còn là người không hả?”
“Mẹ của tôi ở nhà họ Bạch làm trâu làm ngựa, hầu hạ đám người rác rưởi nhà họ Bạch mấy người, số tiền bà ấy đi làm kiếm được đều bị lấy đi hết, việc đồng áng và việc nhà đều do mẹ tôi lo liệu, cả đám nhà họ Bạch đều chơi bời lêu lổng ăn sung mặc sướng, sống còn sung sướng hơn nhà tư bản và địa chủ nữa.”
“Ông là một thằng lưu manh chân đất, không biết lấy một chữ, mẹ của tôi kiên nhẫn dạy ông học tập biết chữ làm người, không có công lao thì cũng có công vất vả.”
“Ông đi theo mấy thằng ch.ó kia đổi đời, cả năm không thèm về nhà, ở bên ngoài trăng hoa ong bướm với mấy con đ.ĩ lẳng lơ, mẹ của tôi cũng chưa từng nói ông một câu nào.”
“Ông đi làm ở huyện thành cũng được, điều đến thành phố làm việc cũng chẳng sao, ông chưa bao giờ nói cho chúng tôi biết nửa câu một chữ, mẹ của tôi cũng không thèm hỏi đến chuyện của ông, cho ông đủ tôn trọng và sự thấu hiểu.”
“Theo tôi được biết, từ lúc tôi ra đời đến bây giờ, mẹ của tôi chưa bao giờ xin ông một xu nào, ông cũng chưa bao giờ đưa cho mẹ tôi một đồng làm chi phí sinh hoạt, hiện tại mẹ của tôi bị mụ đ.ĩ già nhà ông đánh bị thương, tôi đòi ông tiền chữa bệnh, ông lại kiên quyết không cho, không chịu cứu mạng mẹ tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-58.html.]
“Bạch Kiến Nhân, hiện tại mẹ tôi nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, ông lại còn dám đến buộc mẹ tôi ly hôn, ông thật sự không phải người, ông còn thua một con súc sinh nữa.”
“Không đúng, lấy ông ra so sánh với đám súc sinh cũng là sỉ nhục đám súc sinh đó.”
“Súc sinh động vật đều biết bảo vệ vợ con, bản năng làm chúng nó biết đi tìm thức ăn về nuôi vợ con, ông thì sao? Ông ích kỷ vô sỉ chỉ biết nghĩ đến mình, ông còn thua xa súc sinh.”
Nói xong, cô lại tàn nhẫn đá ông ta một trận, lúc này không chỉ đá m.ô.n.g mà đá hết từ trên xuống dưới một lượt.
Bạch Kiến Nhân bị cô đơn phương đánh đấm, các bác sĩ y tá và mấy người đứng nhiều chuyện bên cạnh lại không có ai bước lên ngăn cản, đến cả đồng chí thuộc bộ phận bảo vệ cũng chỉ đứng ở chỗ tối không nhúc nhích.
Bọn họ đều tin tưởng lời Bạch Linh Lung nói đều là sự thật, người đàn ông này thật sự không bằng súc sinh, đánh ông ta một trận như thế cũng đã hời cho ông ta lắm rồi.
Bạch Linh Lung phát tiết thỏa thích xong, cảm xúc quá mức kích động cho nên đứng không vững lắm, dựa vào tường thở hổn hển, chỉ vào ông ta tiếp tục nổi giận quát to: “Hôm nay ông đến buộc mẹ tôi ly hôn, có phải đồ đê tiện ông lăng nhăng ở bên ngoài đã có con hoang rồi hay không?”
“Bạch Kiến Nhân, tôi nói cho ông biết, tôi không quan tâm là có chuyện gì, cho dù thứ đê tiện kia có con hoang thật, ông muốn bắt mẹ tôi ly hôn để tác thành cho hai người hả, không có cửa đâu.”
“Cái thứ rác rưởi như ông, hai mẹ con tôi không thèm, nhưng mà mặt của chúng tôi không phải thứ mà loại người như mấy người muốn đánh là có thể đánh.”
“Cút đi ngay cho tôi!”
Bạch Linh Lung lại độc ác mắng chửi thêm một trận, đánh cho Bạch Kiến Nhân vừa lăn vừa bò.
Mới vừa đuổi tên rác rưởi này đi, bác sĩ đang đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt kêu cô: “Bạch Linh Lung, mẹ cô tỉnh rồi, lúc nãy cô và ông ta cãi nhau, bà ấy cũng nghe được, bà ấy gọi cô đi vào đó.”
Bạch Linh Lung chạy vèo đến ngay.