THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Mạnh Hiểu Dĩnh vốn dĩ cũng đã có một vài ý tưởng vi diệu gì đó với Lục Tĩnh Xuyên, lúc trước cũng từng lén ám chỉ rồi, nhưng anh lại chưa bao giờ liếc nhìn cô ả cái nào, cô ả luôn được cha mẹ cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay cảm thấy rất nhục nhã.

Sau đó lại nghe nói anh cưới một người phụ nữ nông thôn, trong lòng cô ả có chút khinh thường và nhạo báng, hôm nay cô ả và Từ Vi cùng nhau đến viện gia thuộc cũng là vì muốn xem thử cô vợ nông thôn của anh, xem xem cô là người xấu xí và thô tục đến mức nào.

Kết quả mới đến đây còn chưa gặp được cô đã thấy được bà Tiền, còn nghe bà ta nói xong Cung Linh Lung rất nhiều.

Lúc đó cô ả nghe thấy Cung Linh Lung vừa đến đã cãi nhau với người khác, lại là một người keo kiệt, còn đánh nhau với người khác, trong lòng cô ả cũng âm thầm cười nhạo vợ nông thôn toàn là đồ thô bỉ không dám dẫn ra ngoài gặp người.

Thấy hai người bọn họ cúi gằm đầu, không có chủ động đứng ra nhận lỗi, mặt chính ủy Triệu cũng trở nên âm u: “Tôi cảm thấy hai người các cô không phải đi ra ngoài hóng gió mà là đi ra ngoài châm ngòi thổi gió thì đúng hơn.”

Những lời anh ấy nói ra khá nặng, Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi đều thay đổi sắc mặt, cả hai vội vàng nói: “Chính ủy Triệu, chúng tôi biết lỗi rồi.”

“Lỗi gì chứ?” Chính ủy Triệu nghiêm túc hoi lại.

“Lỗi, lỗi không nên lo chuyện bao đồng lung tung.”

Mạnh Hiểu Dĩnh cúi đầu trả lời, tủi thân đến mức lại rơi nước mắt.

Từ Vi gục đầu xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ai, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi bay: “Lỗi của tôi là không nên nghe lời nói phiến diện, không nên xía vào chuyện của người khác.”

Chính ủy Triệu thấy hai người bọn họ vẫn còn chưa ý thức được sai lầm của mình, có lẽ nên nói là bọn họ đã biết lỗi nhưng lại không chịu nhận, xụ mặt nói: “Từ hôm nay trở đi, hai cô tạm thời cách chức nghỉ việc một tuần để suy ngẫm lại, đi học tiết giáo dục tư tưởng một lần, mỗi ngày nộp cho tôi một bài kiểm điểm, nếu hai cô còn chưa biết lỗi lầm chân chính của mình ở nơi nào thì sẽ bị ghi lại một tội.”

Ồ!

Hình phạt này vừa được đưa ra, hai người Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi đều thay đổi sắc mặt kịch liệt, đều luống cuống hết cả lên: “Chính ủy Triệu, chúng tôi biết lỗi rồi, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, chúng tôi xin hứa sau này sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-216.html.]

“Sao nào, hiện tại hai cô còn không muốn chấp hành mệnh lệnh của cấp trên luôn đúng không? Hay là hai người các cô muốn bị đuổi việc” Chính ủy Triệu dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bọn họ.

Hai người Mạnh Hiểu Dĩnh rất muốn năn nỉ xin tha, nhưng lại sợ hãi đến mức nuốt ngược các lời nói vào bụng, cũng không dám mở miệng nữa, nước mắt tuôn ra ào ào như có ai mở đập xả lũ vậy.

“Đi xin lỗi!”

Anh ấy ra lệnh, Mạnh Hiểu Dĩnh mấp máy môi, chờ hai ba giây vẫn không thể nói ra ba chữ “tôi xin lỗi”.

“Không cần xin lỗi.”

Cung Linh Lung phất tay, cô cũng nhận ra Mạnh Hiểu Dĩnh chẳng muốn xin lỗi chút nào, cô cũng không miễn cưỡng cô ả, nói với chính ủy Triệu: “Chính ủy Triệu, tôi sẽ nhận lấy lời xin lỗi không cam tâm tình nguyện như thế này.”

“Nếu cô không chấp nhận xin lỗi miệng, vậy cô muốn cái gì?”

Chính ủy Triệu từng gặp cô ở tiệc cưới, anh ấy là người từng gặp qua rất nhiều người, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay vợ của Lục Tĩnh Xuyên cũng chẳng phải người hiền lành gì, tuyệt đối không phải loại người ngoan ngoãn mềm yếu bị ăn h.i.ế.p lại không dám hé răng.

“Nếu miệng không xin lỗi thì có thể dùng cách khác để biểu đạt xin lỗi.”

Cung Linh Lung không chút khách sáo tiếp chiêu, đảo mắt nhìn thoáng qua cơ thể Mạnh Hiểu Dĩnh, quan sát cô ả từ trên xuống dưới, đảo mắt một vòng, mở miệng nói: “Lúc trước đồng chí Mạnh đã kêu gọi viện gia thuộc thì nên đoàn kết giúp đỡ yêu thương lẫn nhau, đến cả loại người như hai mẹ con bà Tiền mà cô ta cũng không phân biệt đúng sai muốn giúp đỡ, mở miệng ngậm miệng đều đang mắng mấy người nhà bọn tôi là người keo kiệt ích kỷ, tôi nghĩ có lẽ bản chất của cô ta vẫn là một người rất tốt đẹp và có tấm lòng tốt.”

“Hiểu Dĩnh vốn dĩ là người tốt, vừa tốt bụng lại hào phóng, thích giúp đỡ mọi người, mỗi người trong đoàn văn công đều rất thích cậu ấy.” Từ Vi đột nhiên lên tiếng, vừa mới lên tiếng đã tâng bốc Mạnh Hiểu Dĩnh rồi.

Mạnh Hiểu Dĩnh vừa mới dâng lên dự cảm chẳng lành, Từ Vi lại nói một câu như thế, cô ả đột nhiên nhướng mày lên, âm thầm trừng mắt liếc nhìn cô ta.

Cung Linh Lung nghe thế thì mỉm cười, coi như không nhìn thấy động tác nhỏ của Mạnh Hiểu Dĩnh, nụ cười tràn ngập thâm ý: “Tốt bụng hào phóng lại thích giúp đỡ mọi người à, vậy mới tốt chứ, tôi thích nhất loại người như cô ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc